
ười miễn cưỡng. “Đâu có”. Cô quay sang chào hỏi người đàn ông còn lại: “Vương Tổng”.
Vương Cư An hơi gật đầu, đưa mắt về phía văn phòng chủ tịch.
Tô Mạt nói: “Kỹ sư Vương vẫn chưa tới”.
Vương Cư An “ờ” một tiếng, đặt tài liệu trong tay xuống bàn Tô Mạt. “Cô hãy
photo vài tập, cần dùng trong cuộc họp”. Nói xong, anh ta quay người, đi về phòng làm việc của mình.
Đợi Vương Cư An đi khỏi, Châu Viễn Sơn tì cằm xuống vách ngăn trước bàn của Tô Mạt, lắc đầu: “Lão Vương đúng là người cuồng công việc, tôi mới cùng anh ấy từ thành phố bên cạnh về đây. Chuyện của em họ cô không phải to
tát, tìm người quen xử lý xong rồi bồi thường ít viện phí là được, đừng
để đối phương dắt mũi”.
Tô Mạt yên tâm. “Vậy làm phiền anh. Bởi vì những chuyện trước kia, tôi không muốn làm ầm ĩ, tránh ành hưởng xấu đến em gái tôi”.
Châu Viễn Sơn gật đầu, anh ta muốn nói điều gì đó nhưng lại ngập ngừng, cuối cùng lên tiếng: “Tôi cũng có một việc muốn nhờ cô giúp đỡ. Mấy hôm nay
Mạc Úy Thanh không nhận điện thoại của tôi, không biết cô có gặp gỡ cô
ấy không? Liệu có phải xảy ra chuyện gì? Hay là cô giúp tôi đến nhà cô
ấy xem thế nào?”
Tô Mạt ngẫm nghĩ, hỏi lại: “Anh vẫn không biết cô ta sống ở đâu à?”
Châu Viễn Sơn cười gượng gạo: “Cũng phải có cơ hội mới được”.
Tô Mạt lâm vào tình thế khó xử, muốn nói nhưng không thể lên tiếng, chỉ hàm hồ hỏi lại: “Nếu cô ấy có bạn trai thì sao?”
Châu Viễn Sơn nở nụ cười tự giễu: “Bây giờ chắc cô ấy có nhiều người theo đuổi nhưng chỉ cần chưa kết hôn, tôi vẫn có hy vọng”.
Tô Mạt im lặng. Lúc này, các thành viên hội đồng quản trị lần lượt từ thang máy đi ra ngoài, Châu Viễn Sơn liền cáo từ.
Trong phòng hội nghĩ, Vương Á Nam ngồi ở vị trí đầu tiên. Mọi người tập trung đông đủ, Vương Cư An xuất hiện sau cùng. Vừa vào phòng, anh ta liền lên tiếng: “Pha cho tôi cốc cà phê”. Tô Mạt định đi ra ngoài dặn dò, ai ngờ anh nói tiếp: “Đã lâu không uống cà phê do trợ lý Tô pha”.
Vương Á Nam cười. “Đúng là người trẻ tuổi nhưng thường lắm trò. Người của tôi phải phục vụ pha cà phê cho anh sao?”
Vương Cư An cũng cười. “Cô nói những lời xa cách quá. Là người một nhà còn phân của cô, của cháu.”
Nghe những lời này, Tô Mạt bất giác dừng bước. Nhưng cô không dám quay đầu,
đi thẳng ra ngoài. Tim cô đập thình thịch theo tiếng xay hạt cà phê.
Chưa đầy năm phút, cô đã pha xong cà phê. Lúc mang vào phòng hội nghị,
cô quên không đặt cốc cà phê vào đĩa con mà cầm trên tay nhưng cũng
không cảm thấy nóng.
Các thành viên hội đồng quản trị vẫn đang trò chuyện. Vương Á Nam đột nhiên hỏi cháu trai: “Anh thấy thế nào? Vụ đấu thầu nắm bao nhiêu phần
thắng?” Không đợi đối phương trả lời, bà hỏi tiếp: “Ba giờ mở thầu, bây
giờ mấy giờ rồi, sao chẳng có tin tức gì cả?”
Vương Cư An nhìn đồng hồ. “Không vội cô ạ, mới hơn ba giờ. Hễ có thông tin, lão Triệu sẽ gọi điện thoại ngay”.
Vương Á Nam quay sang nói với Tô Mạt: “Cô hãy báo cáo khái quát tình hình đấu thầu cho mọi người biết”.
Tô Mạt giới thiệu ưu thế của sản phẩm và quy trình công việc trong mấy
ngày tham gia dự thầu. Cô trình bày hết sức tự tin, cho biết trong cả
quá trình, khâu kỹ thuật không có bất cứ vấn đề gì, xin các thành viên
hội đồng quản trị hãy yên tâm”.
Vương Á Nam gật đầu. “Về phần công việc của cô, tôi không lo lắm, còn phương diện khác thì chưa biết được”.
Vương Cư An nghiêm túc nhìn hai người phụ nữ kẻ xướng người họa. Anh ta từ
tốn thưởng thức cà phê. Lúc anh ta đặt cốc xuống bàn, chẳng may cà phê
tràn ra ngoài, hắt vào tập giấy tờ. Anh ta chau mày. “Trợ lý Tô, ngay cả đĩa cà phê cũng không nỡ cho tôi. Mấy tờ này bị ướt rồi, cô mau lại đây thu dọn đi”.
Tô Mạt đi qua bên đó. “Tôi sẽ bảo người photo cho Tổng giám đốc”.
Vương Cư An giũ tờ giấy. “Không cần, cô lau là được rồi”. Anh ta mỉm cười,
đảo mắt nhìn Tô Mạt, sau đó ghé sát tai cô, nói nhỏ: “Xử lý thêm vài
lần, kiểu gì em cũng sẽ ngoan ngoãn phục tùng”.
Mặt Tô Mạt nóng ran, cô không dám lên tiếng, chỉ cúi đầu lau sạch mặt bàn.
Máy di động ở bên cạnh đổ chuông, mọi người đều dồn ánh mắt về phía Vương
Cư An. Thần sắc Vương Á Nam lộ vẻ nghiêm túc, bầu không khí trở nên căng thẳng trong giây lát.
Vương Cư An từ tốn bắt máy. Nghe đầu kia nói xong, anh ta chỉ đáp ngắn gọn:
“Ngày mai khi quay về, anh hãy đến thẳng công ty”. Nói xong, anh ta tựa
người vào thành ghế, nhìn Vương Á Nam. “Bây giờ cô có thể yên tâm rồi”.
4.
Vương Cư An vừa dứt lời, Vương Á Nam cũng nhận được điện thoại báo tin vui
của trợ lý Hồ. Bà có vẻ không hài lòng vì tin tức đến chậm hơn cháu
trai. Tuy nhiên, các thành viên hội đồng quản trị lần lượt chúc mừng. Bà phát biểu, việc An Thịnh trúng thầu đánh dấu bước đầu tiên trong cuộc
“Vạn lý trường chinh”, để đáp tạ sự nỗ lực của mọi người, công ty sẽ tổ
chức một buổi tiệc mừng công nhỏ vào tối mai.
Tin tức trúng thầu lan truyền khắp công ty, ai nấy đều mừng rỡ. Tô Mạt thở
phào nhẹ nhõm, cô xin nghỉ nửa ngày, dự định sáng mai cùng Châu Viễn SƠn tới tòa án một chuyến.
Bên này, Vương Cư An nhận được điện thoại của con trai nên về nhà sớm hơn
mọi khi. Vương Tiễn nằm