Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Lạc Chốn Phù Hoa

Lạc Chốn Phù Hoa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325153

Bình chọn: 8.5.00/10/515 lượt.

duỗi chân trên sofa, mải mê chơi điện tử. Bên

cạnh là một chiếc va li, trong đó chất đầy quần áo lộn xộn. Vương Cư An

còn chưa lên tiếng Vương Tiễn đá ném máy tính bảng xuống ghế, ngồi dậy.

“Bố, lần này bố phải giúp con”.

Vương Cư An không lên tiếng. Nhìn thấy mấy cái lồng đan bằng na tre đựng con

dế đặt trên bàn uống nước, anh ta vừa cầm lên xem vừa hỏi: “Để mày ở quê vài ngày, mày lại chạy về đây làm gì? Lão Trương đâu rồi? Ông ấy đưa

mày về rồi đi ngay à?”

Vương Tiễn đáp: “Ông Trương đưa ông già họ Ngô về nhà. Nơi đó đúng là nhà

quê, hai ông già cả ngày hết câu cá lại đánh cờ. Bắt con ở đấy nữa, con

sẽ chết vì buồn chán mất”.

Mấy ngày trước, trời mưa nên hôm nay càng nóng nực. Trong nhà khá mát mẻ,

Vương Cư An cởi áo sơ mi, để lộ thân trần. “Nơi non xanh nước biếc còn

chê, mày phải rèn luyện tính nhẫn nại, đừng có suốt ngày đi lung tung

như con nhặng không đầu”.

Vương Tiễn đi đến, đấm một phát vào ngực bố, bắt chước giọng miền Bắc: “Người anh em, cường tráng ra phết”. Chợt nghĩ ra điều gì đó, cậu ta chỉ vào

thắt lưng bố”. Ông Ngô có một vết sẹo dài ở đây. Ông già khoác lác từng

tham gia chiến tranh ở Việt Nam. Con bảo không biết ông sống kiểu gì,

từng tham gia chiến trận mà lại có bộ dạng Diors (lqd)? Ông già

nghe không hiểu còn cười ngây ngô”. Nói xong, cậu cười ha ha. Trong lúc

vui vẻ, cậu vẫn không quên bám lấy bố. “Đại ca, coi như con xin bố, bố

giúp con lần này đi!”

*(lqd) Diors: là cách xưng hô mới thịnh hành trên mạng mang tính chế giễu, chỉ những

người đàn ông có tướng mạo và xuất thân bình thường.


Vương Cư An vẫn không đáp. Anh ta lấy một chai bia trong tủ lạnh, mở ra tu một hớp.

Vương Tiễn tiến đến. “Là bạn nữ lần trước, vì cứu con nên cậu ấy mới đánh

người khác bị thương. Bây giờ người ta gây phiền phức cho cậu ấy, đưa

nhau ra toàn đến nơi rồi”.

Vương Cư An bực bội trong lòng. Anh ta thầm nghĩ: thằng oắt con này chỉ biết

đến đàn bà. Chợt nghĩ ra điều gì đó, anh ta bất giác hỏi một câu: “Là vì chuyện đó?”

Nghe bố nói vậy, Vương Tiễn biết là có hy vọng, cậu gật đầu lia lịa. “Đúng

vậy. Đối với bố chỉ là chuyện bé bằng hạt đỗ hạt vừng, tùy tiện chào hỏi một câu là được. Trên đời này chẳng có chuyện gì lão Vương không thể

giải quyết”.

Vương Cư An nói: “Chuyện cỏn con này, mày không giải quyết tự nhiên sẽ có người giải quyết”.

Vương Tiễn vui mừng. “Con không giải quyết thì đương nhiên là bố rồi”.

Vương Cư An trừng mắt với con trai. “Con bé họ Chung đó chủ động tìm mày phải không?”

Vương Tiễn giả bộ không nghe thấy.

Vương Cư An gằn gọng: “Con bé chết tiệt”. Anh ta vốn định dạy bảo con trai,

nhắc nhở cậu nên học cách nhìn người, nhưng lời nói đến miệng lại nuốt

xuống cổ họng. Anh ta thầm nghĩ, bọn trẻ ở độ tuổi này rất ngoan cố, nói nhiều cũng bằng thừa, không cẩn thận có khi còn bị chê là lắm mồm như

ông già. Anh phải tìm cơ hội, giải quyết tận góc rễ mới được.

Trong lòng buồn bực, Vương Cư An chẳng thèm để ý đến Vương Tiễn, đi lên tầng trên tắm rửa.

++++

Ngày hôm sau, Châu Viễn Sơn đưa Tô Mạt tói tòa án tìm người. Anh ta có nhân

duyên tốt, vụ của Chung Thanh không phức tạp, tiến hành rất thuận lợi.

Sau khi rời khỏi tòa án, Châu Viễn Sơn lại cùng cô tới bệnh viện và đồn

cảnh sát, đến buổi trưa coi như giải quyết ổn thỏa. Tô Mạt muốn mời anh

ta ăn cơm, Châu Viễn Sơn nói đã hẹn khách hàng. Hai người đứng ở cửa

hàng đồ uống tránh nắng và uống nước.

Châu Viễn Sơn không hề nhắc đến Mạc Úy Thanh, Tô Mạt cảm thấy áy náy. Đối

phương nhiệt tình giúp đỡ, còn cô ấp úng, chẳng nhận lời đối phương, như vậy có vẻ không ổn. Tô Mạt ngẫm đi nghĩ lại, quyết định tìm hiểu tình

hình rồi tính sau. Cô hỏi thẳng: “Luật sư Châu, anh và Mạc Úy Thanh quen nhau từ trước?”

Châu Viễn Sơn có vẻ mất tự nhiên, anh ta cúi đầu, cười cười. “Chúng tôi quen nhau từ lâu rồi. Lúc đó tuổi còn nhỏ nên thiếu hiểu biết, chẳng ai chịu nhường ai. Sau này vì một chuyện cỏn con nên chia tay một cách hồ đồ.

Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi tới tỉnh ngoài công tác, hai năm trước

mới quay về. Tiếp theo chắc cô cũng biết, tôi tình cờ gặp lại cô ấy…”

Châu Viễn Sơn im lặng, dõi mắt về dòng xe cộ trên đường phố. “Trước đây cảm

thấy cô ấy ngốc nghếch đến mức sốt ruột, bây giờ quá tinh ranh thành ra

tôi không quen, không biết nên cư xử với cô ấy như thế nào”.

Tô Mạt nói: “Một người có sự thay đổi lớn, chắc chắn do cuộc sống của

người đó xuất hiện biến cố, gặp trắc trở. Nếu điều kiện cho phép, ai

muốn tự nhiên hành hạ bản thân làm gì chứ?”

Châu Viễn Sơn không nói nhiều, rút điếu thuốc lá từ túi quần, châm lửa. Sau

đó anh ta quay sang hỏi Tô Mạt: “Cô không để ý đấy chứ?”

Tô Mạt lắc đầu, cất giọng ngạc nhiên: “Anh cũng hút thuốc à?”

Châu Viễn Sơn mỉm cười. “Sao tôi không thể hút thuốc?”

Tô Mạt hỏi lại: “Tôi tưởng anh không dính đến rượu, thuốc?”

Châu Viễn Sơn ngậm điếu thuốc lá rồi giơ ngón tay ra đếm. “Hút thuốc, uống

rượu, chơi mạt chược, cờ bạc, nịnh bợ, không thiếu trò nào. Cô tưởng lão Vương thật sự thích tỏ ra ghê gớm như những lời nói của anh ta à?” Châu Viễn Sơn cười cười. “Nếu t