
Vương Tiễn gọi điện cho Chung Thanh.
Nói thế nào Chung Thanh cũng không xuống, cô nói: “Cho dù tôi đồng ý đến với cậu thì cũng không thể vượt qua cửa ải là bố cậu”.
Vương Tiễn hỏi: “Tại sao?”
Chung Thanh đáp: “Bố cậu quá lợi hại, ông ấy làm ầm lên với bố mẹ tôi, còn để lại một khoản tiền, nói tôi đừng để ý đến cậu nữa. Bố tôi tức đến mức
chảy nước mắt”.
Vương Tiễn không lên tiếng.
Chung Thanh hỏi: “Vương Tiễn, sao cậu chẳng giống bố cậu chút nào cả? Bố cậu
rất oách, bắt nạt người khác một cách đường đường chính chính. Nếu cậu
giống ông ta, cậu sẽ không sợ ông ta. Nếu cậu không sợ ông ta, không
biết chừng tôi sẽ thích cậu. Một khi tôi thích cậu, bố cậu chẳng thể
ngăn cản chúng ta”.
Vương Tiễn lập tức lên tiếng: “Không, tôi không sợ ông già chút nào!”
Chung Thanh nói: “Đã quá muộn rồi, bố mẹ tôi chắc chắn không đồng ý. Đối với
họ, chuyện này là một điều sỉ nhục. Họ sẽ không chấp nhận để tôi yêu
cậu”.
Vương Tiễn cúp điện thoại.
Buổi tối, Vương Cư An về đến nhà, con trai anh ta ngồi ở sofa chờ đợi. Vừa
nhìn thấy bố, cậu liền cất cao giọng: “Bố đúng là buồn nôn thật!”
4.
Vương Cư An chau mày, đi đến, đập “bốp” vào đầu con trai. “Mày bị làm sao thế?”
Vương Tiễn hất tay bố. “Bố đã làm gì hả?”
Mặt cậu đầy vẻ tức giận. Vương Cư An hiếu kỳ, hỏi lại: “Tao đã làm gì?”
Vương Tiễn đứng dậy, cậu sắp cao bằng bố, “Ai bảo bố đi tìm bố mẹ Chung
Thanh? Con đã nói với bố, con sẽ quay về Canada. Bố còn đi tìm bố mẹ cô
ấy làm gì?” Cậu thở mạnh. “Bố ném tiền vào mặt người ta. Bố làm con mất
hết cả mặt mũi!”
Thấy con trai tức giận đến mức này, Vương Cư An đoán chắc lại do con nha đầu “chọc ngoáy”, gây mâu thuẫn. Anh ta liền cảm thấy yên tâm, cười cười.
“Mày có mặt mũi gì mà mất chứ? Nếu con bé đó còn chịu gặp mày, coi như
nó là đồ bỏ đi. Bây giờ nó không chịu gặp mày, chứng tỏ nó vẫn còn liêm
sỉ. Tất nhiên, chút lòng tự trọng của nó đủ để xóa bỏ ý đồ đối với mày.
Vì vậy mày đừng coi thường đồng tiền. Vào thời khắc then chốt, đồng tiền có thể phát huy tác dụng. Bản tính con người hay tình cảm gì đó chỉ là
sự khảo nghiệm”.
Vương Tiễn cất cao giọng. “Thứ khảo nghiệm chó chết! Bố đừng có mang mấy
chiêu đó đối phó với phụ nữ ở bên ngoài về nhà! Bố cậy có mấy đồng tiền, bôi nhọ tình cảm của con!”
“Bôi nhọ tình cảm?” Vương Cư An cười nhạt. “Tình cảm của bố cũng bị bôi nhọ, bố tìm ai để lý luận? Mày muốn đổi trường học, bố liền đổi cho mày.
Thành tích học tập không tốt, bố lập tức đi tìm thầy giáo dạy thêm. Nhà
trường không nhận, bố quyên góp cho bọn họ, gặp gỡ, cười nói, nịnh bợ
bọn họ. Cuối cùng, mày không muốn thi đại học mà muốn ra nước ngoài, bố
kêu người làm thủ tục làm mày đi ngay… Bố bận rộn như vậy nhưng cứ cách
vài ba ngày lại bay sang đó thăm mày. Mày thử tính xem, mấy năm nay, bố
tốn bao nhiêu công sức, bao nhiêu tiền bạc vào mày? Mày không chỉ bôi
nhọ tình cảm của bố mà còn bôi bẩn đồng tiền của bố!”
Vương Tiễn gật đầu, lạnh lùng nói: “Con biết, con tiêu tiền của bố nên trong
lòng bố chán ghét, nhìn con không vừa mắt. Những thứ con thích, bố nhất
định coi thường. Bố xem thường Chung Thanh, tại sao bố còn nhìn trúng
chị họ của cô ấy? Hai chị em cô ấy là người một nhà cơ mà? Bố “chỉ cho
quan châu đốt lửa(*)” thôi! Con nghiêm túc theo đuổi một cô gái
bị coi là vô liêm sỉ. Còn bố suốt ngày chơi đàn bà, hôm nay chơi cô này, ngày mai ngủ với cô khác thì là giao phối bình thường? Bản thân bố còn
không đứng đắn, bố có tư cách gì mà nói con?”
(*) “Chỉ cho quan châu đốt lửa” trong câu: “Chỉ có quan châu đốt lửa, không cho
dân chúng thắp đèn”, có nghĩa làm quan thì tha hồ hoành hành.
Vương Cư An tức giận, lửa bốc lên đầu. Anh ta không nghĩ ngợi, lập tức vung tay tát con trai.
Vương Tiễn ôm mặt, trừng mắt nhìn bố.
Hai người mặt đối mặt. Lồng ngực Vương Cư An phập phồng, một lúc sau mới
bình tĩnh. Anh ta liền cảm thấy xót xa, vội kéo tay con trai xem xét.
Bên má trái sưng vù, khóe miệng cậu rỉ máu.
Vương Cư An có chút hối hận.
Vương Tiễn dùng mu bàn tay lau vết máu, đẩy mạnh người bố. “Đừng nhắc đến
đồng tiền với tôi! Kể từ hôm nay trở đi, nếu tôi còn động đến một hào
của ông, tôi sẽ không mang họ Vương!”
cậu quay người đi ra cửa. Vương Cư An giơ tay định túm con trai nhưng không kịp.
Sợ hai bố con cãi nhau, lão Trương đứng đợi ngoài cửa chứ không dám ra về.
Vương Cư An đi theo, kéo Vương Tiễn nhưng bị cậu hất ra. Anh ta lại điên
tiết. “Mày đừng giở thái độ đó với bố! Mày muốn đi đâu thì đi! Nhưng
quần áo trên người mày, còn ví tiền, thẻ ngân hàng, thứ nào cũng do bố
mua cho mày, mày hãy để hết lại, sau này mày đi đâu, bố cũng chẳng thèm
quan tâm!”
Vương Tiễn nổi cơn bướng bỉnh. Cậu móc hết đồ trong túi áo phông ném xuống đất, sau đó sải bước dài đi ra ngoài.
Lão Trương nóng ruột, nói thằng bé không mặc áo khoác chắc chắn sẽ bị lạnh.
Vương Cư An nhún vai. “Chú đừng ngăn cản nó! Thằng nhóc này ăn sung mặc sướng quen rồi, lần này phải cho nó một bài học. Trên người nó bây giờ không
còn một đồng, tôi xem nó sống thế nào!”
Vương Tiễn rời khỏi nhà, sờ tay vào túi qu