
ần, vẫn còn hơn một trăm tệ. Cậu
định đến nhà bà cô nhưng đó vẫn là địa bàn của Vương gia, chi bằng đi
tìm bạn bè trước kia. Nhưng cậu lại nghĩ, toàn bạn bè chơi bời, lấy đâu
thật lòng?
Cậu cảm thấy buồn phiền, chỉ muốn uống rượu.
Đến quán bar vẫn thường tới, đám bạn trước đây điều có mặt. Nhìn thấy cậu,
bọn họ tỏ ra vui mừng: “Lần này tốt rồi, người chủ chi đã xuất hiện!”
Bên cạnh có cô gái liếc nhìn cậu, Vương Tiễn không để ý, cằn nhằn: “Chủ chi gì chứ? Hôm nay tôi chẳng có một xu”.
Mọi người không tin, Vương Tiễn kéo túi quần cho bọn họ xem. Cô gái đó ôm miệng cười.
Vương Tiễn cầm chai rượu ở trên bàn, ngửa đầu uống, bị một người ngăn lại. Cậu ta cười cười. “Không có tiền mà ông còn uống?”
“Cút!” Vương Tiễn đạp người đó. “Trước đây tôi mời các ông không biết bao nhiêu lần, uống của các ông một lần cũng không được?”
Người bạn vốn không ưa bản tính “công tử” của Vương Tiễn, lập tức giằng chai
rượu trong tay cậu. Hai người cất cao giọng chửi mắng lẫn nhau. Đám đông xung quanh xúm lại xem trò vui, kết quả làm kinh động đến bảo vệ và
nhân viên phục vụ.
Vương Tiễn đang túm cổ áo đối phương, đột nhiên có người vỗ vai cậu. “Sao cháu lại ở đây, bố cháu đâu rồi?”
Vương Tiễn quay đầu. “Chú!”
Vương Tư Nguy cười. “Đừng gây chuyện nữa, ai bảo cháu tôi không có tiền?” Anh ta rút một tấm thẻ ngân hàng từ ví tiền, ném xuống mặt bàn. “Vương
Tiễn, dẫn các bạn của cháu đi chơi, hôm nay chú mời!”
Mấy thanh niên vui mừng, giơ tay lấy tấm thẻ. Vương Tiễn vội nhét vào túi quần.
Vương Tư Nguy xoay mặt cháu trai lại. “Xảy ra chuyện gì? Ai đánh cháu?”.
Vương Tiễn lặng thinh.
“Bố cháu?”
Cậu vẫn không lên tiếng.
“Chỉ có bố cháu mới dám ra tay mạnh như vậy!” Vương Tư Nguy chậc chậc. “Mặt sưng vù rồi”.
Vương Tiễn quay mặt đi chỗ khác.
Vương Tư Nguy cười cười. “Chú ở bên kia bàn công chuyện”. Anh ta chỉ tay về
một góc yên tĩnh. “Cần gì gọi chú, chú sẽ giúp cháu giải quyết”.
Sau khi vỗ về cháu trai, Vương Tư Nguy quay về chỗ cũ.
Thượng Thuần cười cười. “Cháu trai của chú chẳng giống bố nó chút nào. Bố mạnh con yếu, tương sinh tương khắc”.
Vương Tư Nguy lắc đầu. “Tôi thấy ai anh ta cũng khắc thì có!”
“Có thằng con như vậy cũng đủ để hắn nhức đầu”. Thượng Thuần nói.
Vương Tư Nguy im lặng, dõi mắt về phía trước.
Khi Vương Tiễn ngồi xuống ghế, cô gái đó lại nhìn cậu. Một lúc sau, cô ta
từ từ nhích lại gần, tựa đầu vào vai cậu. Vương Tiễn khó chịu, đẩy cô
gái ra xa.
Không biết có phải do uống rượu, ánh mắt cô gái có vẻ vừa mơ màng vừa hưng
phấn. Cô ta thỏ thẻ: “Anh đẹp trai, lần trước chúng ta từng gặp nhau,
anh quên rồi à?”
Vương Tiễn liếc nhìn cô gái, thầm nghĩ, hóa ra là co bé phóng đãng đó.
Cô gái chỉ ngón tay lên mặt cậu, vẽ vòng tròn: “Còn lần trước đó nữa,
chúng ta cũng từng gặp, anh cũng quên rồi. Chắc anh còn nhớ Chung
Thanh?”
Trong lòng Vương Tiễn nhói đau, lồng ngực tắc nghẽn.
Cô gái nói tiếp: “Có một lần em đến trường học tìm Chung Thanh, anh ngăn
không cho cậu ta đi. Anh đã nhớ chưa?” Cô cười hì hì, “Đúng rồi, tên em
là Phùng Du. Anh tên gì?”
Lúc này, Vương Tiễn mới nhướng mắt quan sát cô ta.
Phùng Du nói: “Anh không cần nói em cũng biết. Anh họ Vương, là cháu trai của ông chủ Vương, đúng không?”
“Cô biết chú tôi?”
“Em lạ gì ông chủ Vương Tư Nguy”. Phùng Du hất cằm về một góc, đột nhiên hỏi: “Có phải anh thích Chung Thanh không?”
Vương Tiễn không trả lời.
Phùng Du khoác cánh tay cậu, ghé sát, nói: “Cũng phải, Chung Thanh vừa trắng
trẻo vừa xinh xắn, chỉ là không có tiền. Trước đây cậu ta đi theo một
người đàn ông có tuổi, bị làm cho to bụng, đúng là tệ thật! Anh và cậu
ta còn liên lạc không?”
Bị bộ ngực nóng bỏng của cô gái chạm vào người, Vương Tiễn bực dọc rút cánh tay. “Liên quan gì đến cô?”
Phùng Du cười. “Là em đưa cậu ta vào chốn này, anh thử nói xem liệu có liên quan đến em hay không?”
“Cuốn xéo!” Trong họng đội lên cơn buồn nôn. Vương Tiễn đẩy mạnh cô gái sang
một bên. Phùng Du nằm bò trên sofa, cười sằng sặc một lúc lâu. Sau đó cô ta ngồi dậy: “Anh quả nhiên thích cậu ta thật. Trước đây cậu ta thuần
khiết biết bao… Anh có biết đêm đầu tiên của cậu ta thuộc về ai không?”
Vương Tiễn vô thức cuộn chặt hai bàn tay.
“À, chính là người ngồi bên cạnh chú anh”.
Trống ngực Vương Tiễn đập thình thịch, hơi thở ngưng trệ.
“Người đó họ Trương”.
Cậu vơ chai rượu rỗng, nắm chặt trong tay.
Phùng Du không nhìn thấy, tựa vào thành ghế, cười cười. “Anh có biết ai giới thiệu Chung Thanh với người đàn ông đó không?”
Vương Tiễn túm chặt cổ tay Phùng Du, lên tiếng một cách khó nhọc: “Cô tìm ai không tìm, tại sao lại tìm cô ấy?”
Phùng Du thấy đau buốt, nói nhỏ: “Anh đẹp trai, em chỉ đưa cậu ta đến đây
choi. Còn người dẫn mối thật sự chính là chú ruột của anh”.
Đầu óc Vương Tiễn như nổ tung.
Cô gái trong ký ức của cậu có gương mặt xinh xắn, thuần khiết. Cậu vẫn nhớ rõ từng biểu cảm của cô khi cô cười với cậu, tức giận với cậu, khi cô
thờ ơ hay lộ vẻ thương hại với cậu.
Tay Vương Tiễn run run, cậu vung chai bia lên cao.
Xung quanh lập tức có người kêu, có người hét,