
c quần áo rồi xuống giường. Vương Cư AN nắm cổ
tay cô nhưng cô lập tức thu tay về. “Hôm nay là ngày làm việc cuối cùng
của năm, không nên đi muộn”.
Tô Mạt đến công ty, kỹ sư Hàn đang trò chuyện với người ở đại sảnh. Giới
thiệu mới biết, người này chưa đến bốn mươi tuổi, là bạn học cùng
trường, học trên anh ta vài khóa. Bậc đàn anh đến dự tuyển vào vị trí
quản lý cấp cao, hai người tình cờ gặp lại.
Tô Mạt sắp xếp hồ sơ dự án trong phòng làm việc. Cánh cửa mở toang, cô
nhìn thấy Vương Cư An đi vào văn phòng chủ tịch ở bên cạnh. Không bao
lâu sau, mấy lãnh đạo cấp cao lần lượt đi vào, cuộc phỏng vấn tuyển nhân viên bắt đầu.
Buổi trưa tới nhà ăn, kỹ sư Hàn vừa ăn vừa đợi đàn anh cùng trường. Tô Mạt
và anh ta ăn gần xong thì người đó mới đến. Anh ta cất giọng đầy cảm
khái: “Tôi tới miền Nam lập nghiệp bao nhiêu năm, làm việc với không ít
ông chủ, phỏng vấn xin việc cũng không ít nhưng hôm nay là lần căng
thẳng nhất. Không ngờ chủ tịch Vương còn trẻ như vậy”.
“Tình hình thế nào rồi?”Kỹ sư Hàn hỏi.
“Ông chủ của hai người mời ăn cơm nhưng tôi từ chối, với lý do tình cờ gặp
lại bạn cũ ở đây”. Anh ta uống một ngụm nước, nói tiếp: “Các lãnh đạo
cấp cao thay phiên nhau đưa ra câu hỏi. Chủ tịch Vương hầu như không lên tiếng, chỉ ngồi sau bàn làm việc quan sát tôi. Tôi có cảm giác như bị
nhốt trong một cái lồng, mỗi câu nói đều phải cân nhắc kĩ lưỡng, thậm
chí đến sự thay đổi nét mặt cũng cần chú ý”.
Kỹ sư Hàn lắc đầu, quay sang Tô Mạt. “Tiểu Tô là chỗ thân thiết nên tôi
mới nói thẳng, người nhà họ Vương đều không dễ tiếp xúc. Đến nhân tài
như cô còn khó ứng phó nữa là người khác”.
Người đàn ông cười. “Cũng không hẳn khó ứng phó, chỉ là cuộc đối thoại dường
như không mấy bình đẳng. Con người chủ tịch Vương rất khó nắm bắt”.
Kỹ sư Hàn an ủi: “Anh đừng để bụng. Chủ tịch Vương có một người em trai,
nghe nói chỉ cần vào phòng làm việc của anh ta, người em trai liền cụp
mắt như cô dâu mới về nhà chồng. Năm ngoái không biết vì chuyện gì, anh
ta đuổi thẳng cổ em trai. Cô cũng nghe nói đến vụ này đúng không, Tiểu
Tô?”
Tô Mạt lắc đầu. “Tôi không rõ”.
Người đàn ông kia lại nói: “Ông chủ của các vị có tác phong cứng rắn, đây là
khuyết điểm nhưng cũng là ưu điểm. Cậu ta mạnh mẽ, sắc bén nhưng không
hòa nhã, thân thiện, dễ đắc tội với người khác”. Anh ta thở dài. “Còn ít tuổi hơn tôi, đúng là hậu sinh khả úy”.
Tô Mạt thầm nghĩ, người này nói không sai chút nào.
Ăn cơm xong, người đàn ông đó cáo từ, Tô Mạt và kỹ sư Hàn quay về văn
phòng. Kỹ sư Hàn lên tiếng: “Tiểu Tô, lúc nào rảnh đến nhà tôi chơi, bà
xã tôi nhắc đến cô suốt”. Giọng điệu của anh ta có phần ủ rũ: “Hôm qua
tôi đã đệ đơn xin nghỉ việc rồi”.
“Anh cũng bỏ đi sao?” Tô Mạt hỏi.
Kỹ sư Hàn gật đầu. “Tôi mới vào công ty không bao lâu, cũng chỉ gặp chủ
tịch Vương vài lần. Bây giờ bên cạnh chủ tịch có nhiều nhân tài, tôi rất khó có cơ hội thăng tiến”.
Tô Mạt trầm tư suy nghĩ.
Kỹ sư Hàn nói tiếp: “Gia đình tôi có bốn người nhưng chỉ có một người đi
làm, tôi không thể rề rà. Tôi đã nộp hồ sơ vào mấy trường, gồm cả công
lập lẫn tư thục, nghề học thuật vẫn ổn định hơn. Nếu không được, tôi sẽ
tới trường trung học trọng điểm. Bây giờ có nhiều tiến sĩ “hải quy” về
dạy Toán, Lý, Hóa tại các trung học chất lượng cao, đãi ngộ cũng rất
tốt”.
Tô Mạt thầm thở dài, nói: “Điều kiện của anh tốt như vậy, chắc chắn không thành vấn đề”.
Kỹ sư Hàn lắc đầu.
Buổi chiều, Tô Mạt về sớm, mời cả nhà cậu ra ngoài ăn bữa cơm tất niên. Cô
nhắn tin cho Vương Cư An, báo sẽ về muộn nhưng không có hồi âm.
Trong bữa cơm, ông Chung đột nhiên hỏi đến Vương Tiễn, Tô Mạt kể đại khái.
Chung Thanh cúi đầu im lặng, ông Chung rơm rớm nước mắt. Chung Minh dẫn
bạn trai đến, chứng kiến cảnh tượng này, cô liền nói sang chuyện khác,
cả nhà miễn cưỡng cười nói.
Ăn cơm xong, cậu mợ kêu Tô Mạt cùng về nhà đón Giao thừa. Tô Mạt từ chối, nói phải chuẩn bị hành lý.
Trên đường về, Tô Mạt rẽ vào siêu thị. Thực phẩm trong siêu thị không còn
tươi, cô mua một ít trứng gà, thịt và đồ khô, nếu Vương Cư An đến nhà,
cô cũng có thể nấu vài món tử tế. Tô Mạt muốn mua rượu nhưng nghĩ mang
về chắc cũng bị chê bai nên đành từ bỏ ý định.
Về đến nhà, bên trong tối om, Tô Mạt vội bật đèn. Va li vẫn ở phòng khách, có lẽ Vương Cư An tìm quần áo trước khi ra ngoài. Cô gọi điện cho bố
mẹ. Lúc xem chương trình mừng năm mới, cô không tập trung tinh thần,
liền đứng dậy đi nấu vài món, coi như đồ ăn thêm.
Chẳng bao lâu sau, có người móc chìa khóa mở cửa. Tô Mạt lập tức cởi tạp dề, rón rén đi vào nhà tắm, chỉnh lại đầu tóc.
Vương Cư An vào nhà, nhìn thấy đồ ăn trên bàn, nói: “Tôi ăn rồi”.
Tô Mạt nói: “Tôi cũng ăn rồi”.
Anh đột nhiên nhớ ra, hỏi: “Em tới nhà họ hàng à?”
Tô Mạt chỉ “ờ” một tiếng.
Anh cởi áo khoác ngoài đưa cho cô, một lúc sau lại hỏi: “Con bé em họ của em gần đây thế nào?”
Tô Mạt ngẩn người, thầm hối hận vì đã nói ra bốn từ đó. Cô giúp anh treo
áo khoác lên mắc, không trả lời. Trên ti vi, tiếng nhạc rộn ràng. Vương
Cư An đi vào phòng bếp uống nước.
Tô Mạt dè dặt nói nh