
nh chiếc va li, chau mày nhìn cô. Anh đột nhiên giơ
tay, đẩy mạnh cánh cửa. Tô Mạt loạng choạng lùi lại. Khi đứng vững, cô
lên tiếng: “Người vào, hành lý để ở ngoài”.
Hai người đứng ở đối diện nhau, Tô Mạt lên tiếng trước: “Anh nói đúng, tôi
cảm thông với anh, cũng cảm thông với Tống Thiên Bảo”.
Vương Cư An cài cúc áo. “Lòng lương thiện của kẻ yếu không đáng tin, bởi vì
ngoài việc thể hiện sự đồng cảm, họ không còn lựa chọn nào khác”.
Tô Mạt cố gắng giữ bình tĩnh. “Đúng, tốt nhất anh đừng tin!”
Vương Cư An nói: “Bố mẹ em nhất định dạy bảo em, trái tim con người là máu
thịt, em đối xử chân thành với mọi người, mọi người nhất định sẽ cảm
động”.
Tô Mạt nói: “Đúng vậy! Lúc nhỏ, một người họ hàng đến nhà tôi gây chuyện
ầm ĩ, nhưng sau đó người ta gặp khó khăn, bố mẹ tôi lại gửi tiền giúp.
Tôi thật sự không thể lý giải được. bố mẹ tôi nói, trái tim con người là máu thịt. Tuy nhiên, người khác coi hành động của bố mẹ tôi là lẽ đương nhiên. Sau này tôi kết hôn, quan hệ mẹ chồng, nàng dâu không tốt. Bố mẹ lại răn dạy: mẹ chồng đã nhiều tuổi, tôi phải hiếu thảo, đừng so đo
tính toán. Tôi làm theo lời dạy, nhưng mẹ chồng lại cảm thấy tôi yếu
đuối, không có tiền đồ. Sau này… chồng tôi ngoại tình, hầu như mọi người đều nói vì tôi không tốt nên mới không giữ được chồng. Bố mẹ khuyên
tôi: “Con đừng gây chuyện với nó, con nên khoan dung, độ lượng, cảm hóa
nó, để nó không lạc đường, quay về tổ ấm”. cô mỉm cười. “Vì vậy tôi vừa
phải chịu đựng sự phản bội của anh ta vừa phải đối xử tốt với anh ta.
Kết quả… thật ra mục đích của những sự việc làm được coi là lương thiện
này chẳng qua chỉ là hy vọng đối phương chấp nhận mình, là sự thỏa hiệp
của bản thân mà thôi”.
Tô Mạt dừng lại, thấy anh ngồi xuống sofa, trầm ngâm nhìn cô nhưng không
có ý cắt ngang, cô nói tiếp: “Thời gian qua chúng ta sống cùng nhau, có
lẽ bởi vì cảm thấy áy náy, sợ anh oán trách nên tôi mới cố gắng hết sức
bù đắp cho anh. Còn thực tế, tôi đã không chịu nổi tính cách của anh từ
lâu. Tôi từng nghĩ, cho dù chuyện đó liên quan đến Chung Thanh, nhưng nó là nó, tôi là tôi, tôi không thể kiểm soát hành vi của nó. Cho dù tôi
từng nói câu gì không hay thì cũng chỉ là nhất thời nôn nóng, tôi không
cần chịu trách nhiệm…” Cô thở dài. “Anh hãy mau dọn khỏi nhà tôi. Hai
chúng ta cần bình tĩnh lại”.
“Cần bình tĩnh để làm gì?” Vương Cư An đột nhiên lên tiếng hỏi.
Tô Mạt nói: “Cảm giác của anh khi đối diện với tôi bây giờ giống như tôi
với anh trước kia. Nếu tôi có làm điều gì đó với anh, sẽ càng có cảm
giác tội lỗi. Anh cũng như vậy, đúng không?”
Vương Cư An không trả lời.
Tô Mạt đưa mắt nhìn đi chỗ khác, nói nhỏ: “Có quá nhiều thứ ngăn cách giữa chúng ta. Về chuyện của anh, tôi cũng tận lực, tôi có cuộc sống của
tôi…”
“Vì vậy em không muốn ở lại An Thịnh?” Anh hỏi.
“Cũng không hoàn toàn là như vậy”. Tô Mạt ngẫm nghĩ. “Bây giờ bên cạnh anh có nhiều nhân tài, bọn họ muốn lấy lòng anh còn không kịp. Dù ở lại, chỉ e tình trạng của tôi không bằng một phần ở trên giường của anh. Khi đó,
tôi chẳng cần làm việc, anh chỉ cần mua chiếc giường là đủ. Nhưng bây
giờ Vương Á Nam rất cần người. Tôi đi theo bà ấy, ít nhất không rơi vào
tình cảnh ngượng ngập như vậy. Bà ấy thành tâm giữ tôi lại, sẽ đào tạo
tôi. Bà ấy trải qua biết bao sóng to gió lớn, mười mấy năm xây dựng được mối quan hệ rộng rãi. Đối với tôi mà nói, cơ hội này rất hiếm gặp. Tôi
chỉ là… Tôi chính là người theo chủ nghĩa cơ hội”.
Vương Cư An trầm mặc, một lúc sau mới lên tiếng: “Con người em, tuy năng lực có hạn nhưng rất thẳng thắn”.
Tô Mạt nói nhỏ: “Tôi muốn cho mình thêm nửa năm, đánh cược một phen. Vương Á Nam đang đánh cược, chúng tôi đều đặt cược cho tương lai”.Cô ngập
ngừng nhưng vẫn nói: “Còn anh vẫn vì quá khứ…”
Vương Cư An không muốn nghe, cắt ngang: “Vì vậy bây giờ em định vạch rõ ranh giới với tôi?”
Tô Mạt không muốn giải thích, chỉ trầm mặc.
Vương Cư An có chút do dự nhưng vẫn đứng dậy, thò tay vào túi quần theo thói
quen, tìm thấy chìa khóa ở túi bên này. Anh rút chìa khóa, trước khi ra
cửa liền ném chìa khóa vào cái bát gốm trên giá giày.
Cửa ra vào mở toang, Tô Mạt cảm thấy lạnh, co người trên sofa. Nghe thấy
tiếng đóng cửa, cô bất động một lúc, tâm trạng dường như không xao động
nhưng nước mắt lại trào ra.
Cô vội lau nước mắt, nhìn đồng hồ treo tường, phát hiện không còn sớm nên
vội đi rửa mặt. Đi ngang qua thư phòng, Tô Mạt bất giác dừng bước. Trên
giường vẫn bừa bộn. Hôm nay trời nắng, căn phòng tràn ngập ánh sáng, tựa hồ hơi ấm vẫn còn.
Tô Mạt đến biệt thự của Tống gia, Vương Á Nam đang ngồi ở sofa chờ đợi,
quà Tết đặt sẵn trên bàn trà. Thấy cô xuất hiện, Vương Á Nam cười tươi.
“Hơi muộn một chút, tôi còn tưởng cô không đến. Trước Tết, tôi cũng nói
chuyện với mấy người ở công ty. Tôi muốn mời Tiểu Hàn nhưng cậu ta đã
quyết định nghỉ việc. Dù sao cũng là người học hành, đối nhân xử thế
không linh hoạt như cô”.
Đây là lần đầu tiên Tô Mạt nghe thấy lời nhận xét về mình như vậy.
“Học nhiều dễ lo trước lo sau, không nỡ nhẫn tâm với bản thân. M