
ột người phụ nữ thẳng thắn như cô tương đối hiếm gặp”. Vương Á Nam đột ngột chuyển
chủ đề. “Người nhẫn tâm mới có tham vọng”.
Tô Mạt hơi ngây người, không lên tiếng.
Hai người rời khỏi nhà. Ô tô đi vòng vèo, vào một khu chung cư rợp bóng cây xanh. Tòa nhà cao tầng cũ kĩ nằm ở bên trong, xem ra đã được xây dựng
từ lâu. Lối đi vẫn đầy xác pháo, bẩn thỉu.
Vương Á Nam lên tiếng: “Người quản lý ngành công nghiệp của tỉnh sống ở đây.
Người này mới nhậm chức. Bây giờ, các quan chức đều lặng lẽ, sợ bị bàn
ra tán vào. Một số còn cố tình sống ở những nơi có điều kiện kém, thậm
chí không bằng người dân bình thường. Kỳ thực…” Bà không nói tiếp. “Hôm
nay chúng ta đến để thăm dò trước”. Bà nhắc đến hoàn cảnh gia đình và
thói quen, sở thích của vị lãnh đạo mới.
Tô Mạt miễn cưỡng ghi nhớ. Cô không mấy tập trung, trong lòng thầm nghĩ, chắc phải mất một thời gian nữa mới quen việc.
Có khách đến nhà chúc Tết, vị lãnh đạo tỏ ra ôn hòa và kiệm lời. Trong lúc nói chuyện, đối phương đột nhiên hỏi: “Nghe nói Vương Tổng và ông chủ
Thượng có quan hệ rất tốt?”
Vương Á Nam đáp: “Mấy năm nay hai bên có quan hệ làm ăn qua lại”.
Vị lãnh đạo gật đầu.
Quay lại xe, Vương Á Nam nói: “Anh ta muốn tìm người giúp đỡ nên chúng ta
phải đến chỗ Thượng Thuần một chuyến. Ngày Tết, người ta có tiếp chúng
ta hay không là một nhẽ, nhưng chúng ta vẫn phải tỏ ra tôn trọng người
ta”.
Tô Mạt đi theo Vương Á Nam gặp gỡ một loạt quan chức, vài ngày sau mới đi
thăm Thượng Thuần. Lúc gọi điện thoại hẹn gặp, Thượng Thuần quả nhiên từ chối, nhưng nói vài câu, hắn lại nhận lời. Vương Á Nam cúp máy, hỏi Tô
Mạt. “Bây giờ tôi sa cơ lỡ vận nhưng anh ta vẫn chịu gặp tôi, cô có biết tại sao không?”
Tô Mạt cũng đoán ra vài phần, cất giọng thành khẩn: “Thượng Thuần coi trọng chủ tịch”.
Vương Á Nam lắc đầu. “Con người Thượng Thuần rất thực tế. Nếu không phải anh
ta có thành kiến với thằng Vương Cư An thì anh ta cũng chẳng gặp tôi”.
Nghe đến tên người đàn ông này, tim Tô Mạt đập mạnh một nhịp.
Vương Á Nam nói tiếp: “Thượng Thuần và Vương Cư An trước đây có quan hệ rất
tốt. Vương Cư An từ Nhật trở về, nóng lòng xây dựng sự nghiệp, mấy dự án đều do Thượng Thuần một tay giúp đỡ. Tất nhiên, Thượng Thuần nhận không ít lợi lộc”.
Tô Mạt dè dặt lên tiếng: “Trong vụ đấu thầu lần trước, Vương Cư AN đi tìm anh ta nhưng anh ta chẳng thèm để ý”.
“Cô không biết vụ xích mích. Nhắc đến mới nhớ, chuyện này xảy ra trước khi
cô vào công ty”. Vương Á Nam cười cười. “Vương Cư An có mấy công ty con ở bên ngoài, khá phát triển. Nghe nói Thượng Thuần muốn được chia cổ phần nhưng Vương Cư An không đồng ý. Thượng Thuần cho rằng thằng An qua cầu
rút ván. Trong lòng anh ta có khúc mắc, hai người không còn thân thiết
như dạo đầu, bây giờ chỉ là quan hệ xã giao mà thôi”.
Tô Mạt gật đầu.
Vương Á Nam nói tiếp: “Ai cũng bảo Thượng Thuần chỉ biết ăn chơi sa đọa. Tôi
thấy anh ta rất coi trọng quyền thế. Anh ta cần tiền tài để lót đường
cho mình, phụ nữ chẳng là gì đối với anh ta”.
Tô Mạt nói: “Nếu không, bạn tôi cũng không đến mức nhảy lầu”.
“Là cô ta quá ngu xuẩn”. Vương Á Nam cất giọng bình thản. “Có một câu nói
khá hay, giới kinh doanh là nơi trọng danh lợi, thua tiền chứ không thua tâm. Người ở chốn danh lợi, chỉ có “dục vọng”, không có trái tim thì
mới không bị ảnh hưởng. Tình yêu chỉ là thứ nhỏ bé, hư vô”.
Tô Mạt lặng thinh.
Vương Á Nam nhìn cô. “Tôi sống từng này tuổi, nhìn người không sai chút nào.
Tôi tán thưởng nhất là phụ nữ thông minh lại có tham vọng. Có tham vọng
mới không bị đàn ông dắt mũi”.
Đến nhà Thượng Thuần, hai người bắt tay nhau chào hỏi. Thượng Thuần không
tỏ thái độ coi thường trước sự thất thế của Vương Á Nam, ngược lại hắn
càng tỏ ra nhiệt tình.
Trong phòng khách, người giúp việc đang chơi cùng một bé gái hơn một tuổi.
Con bé đã biết đi, đang bám vào cái tủ thấp, hiếu kỳ nhìn khách đến. Bé
gái có cặp mắt lanh lợi, gương mặt giống Mạc Úy Thanh.
Trong lòng Tô Mạt rất phức tạp, cô không thể kiềm chế, lại quan sát con bé.
Thượng Thuần lạnh lùng nhìn bé gái rồi quay sang nói với người giúp việc: “Thu dọn đồ, đưa con bé về nhà mẹ tôi”.
Bé gái bị bế lên tầng trên. Nó ôm vai người giúp việc, hét lớn với Thượng Thuần: “Bố, bố!”
Thượng Thuần mặc kệ, chỉ nói chuyện với Vương Á Nam. Đợi khách ra về, hắn cũng rời khỏi nhà. Sau Tết, hắn phải tham gia mấy hoạt động. Hoạt động đầu
tiên là cắt băng khánh thành thư viện mới của Đjai học Nam Chiêm do nhà
trường mời.
Bây giờ đã vào học, bãi đỗ xe toàn ô tô sang trọng. Trước cửa tòa nhà thư
viện treo đèn kết hoa, bố trí nơi cho khách ngồi và sân khấu tạm thời.
Thời tiết đã trở nên ấm áp, mấy cô tiếp tân cao ráo, xinh đẹp mặt bộ
xường xám đỏ tươi đang hướng dẫn khách vào chỗ ngồi.
Thượng Thuần ngồi ở hàng ghế đầu tiên. Người chủ trì tuyên bố buổi lễ bắt đầu. Lãnh đạo nhà trường lần lượt phát biểu ý kiến. Thượng Thuần nhéo mắt
quan sát người chủ trì. Đó là một cô gái có làn dà trắng nõn, diện mạo
nổi bật. Hắn nhìn kĩ, chợt nhớ ra là ai, bất giác mỉm cười.
Hai người cách nhau không xa nhưng