
ờng. Dù giữ chức vụ trưởng phòng phòng thị trường nhưng mức lương
thấp hơn ở An Thịnh nhiều, cô chỉ đủ trả góp tiền nhà và chi phí sinh
hoạt của gia đình bốn người.
Tuy bố mẹ không nói gì nhưng trong lòng cô vẫn áy náy, may mà Châu Viễn Sơn thường đến chơi. Cuối tuần, thỉnh thoảng hai người đưa Thanh Tuyền đi
chơi, tâm trạng của con bé rất tốt, ông bà ngoại càng vui mừng.
Thanh Tuyền hơn năm tuổi, rất hiếu động, mỗi khi chơi đùa là chẳng để ý điều
gì ở xung quanh nữa. Châu Viễn Sơn nằm dưới đất, nhấc người con bé lên
cao khiến nó cười khoái chí.
Tô Mạt không kìm được, đi tới bế con bé.
Thanh Tuyền không chịu. “Con muốn chơi với ba Châu”.
Quê nhà Tô Mạt có một thói quen, trẻ con thường gọi người bạn gái thân
thiết của mẹ là “mẹ” để bày tỏ tình cảm thân mật. Châu Viễn Sơn là đàn
ông, Thanh Tuyền khéo miệng nên tự động gọi anh là “ba Châu”.
Lời nói của trẻ con vô tâm nhưng người lớn lại nghĩ khác.
Ông bà Tô không thể giữ bình tĩnh. Thỉnh thoảng, bà Tô nói nhỏ với chồng:
“Luật sư Châu tuổi trẻ tài cao, ngoại hình ổn lại chưa từng kết hôn,
chúng ta đừng hiểu nhầm người ta”.
Ông Tô động viên vợ. “Con gái chúng ta cũng có ngoại hình khá, tuổi trẻ tài cao, chẳng có gì không xứng với cậu ấy. Chỉ là Thanh Tuyền…”
“Thanh Tuyền làm sao?”
“Thanh Tuyền ngoan ngoãn như vậy, sẽ không gây phiền phức cho người ta”.
Tình cờ nghe thấy điều này, Tô Mạt hơi khó chịu, dần dần cô cố ý tránh mặt Châu Viễn Sơn.
Thanh Tuyền không vui, một ngày hỏi mấy lần. “Hôm nay ba Châu có đến ăn cơm không mẹ?”
Tô Mạt đáp. “Không”.
“Tại sao?” Con bé hỏi.
“Đây không phải nhà của chú ấy, làm gì có chuyện ngày nào cũng đến ăn cơm”. Tô Mạt đáp.
Thanh Tuyền ngẫm nghĩ, thở dài như người lớn. “Con thích ba Châu, không thích người lần trước”.
“Người lần trước là người nào?” Tô Mạt hỏi.
Thanh Tuyền nói. “Người lần trước đến nhà mẹ ăn cơm ấy”.
Tô Mạt liền nhớ ra, tim cô đột nhiên như bị bóp nghẹt. Cô nói nhỏ. “Con
không thích cũng chẳng sao”. Nói rồi, cô không kìm được, lại hỏi con
gái. “Tại sao con không thích chú ấy”.
“Con không biết”. Thanh Tuyền ngẫm nghĩ. “Chú ấy trông có vẻ hung dữ”.
Buổi tối, Tô Mạt nằm trên giường trằn trọc mãi. Thời khắc từ chờ mong đến
tuyệt vọng đã qua đi. Vì người đàn ông đó, cô vẫn luôn sử dụng số điện
thoại ngoại tỉnh. Cô tưởng khi nào hết tức giận, anh sẽ chủ động gọi
điện cho cô. Cô tưởng bản thân có thể thoải mái hơn những cô gái trẻ
tuổi, nhưng mỗi khi đêm khuya vắng lặng, cô mới biết thế nào là nhớ
nhung đến tận xương tủy.
Tô Mạt cầm di động, ngơ ngẩn hồi lâu. Cô ngước nhìn trần nhà, hai hàng lệ
chảy dài xuống gò má. Ngày hôm sau đi làm với cặp mắt sưng húp, Tô Mạt
bỗng cảm thấy, nếu cứ như vậy cũng không phải là cách. Cô hạ quyết tâm,
thay số điện thoại mới.
Trước sự né tránh của Tô Mạt, Châu Viễn Sơn tỏ ra rất nhẫn nại. Thỉnh thoảng, anh đến công ty đón cô tan sở. Các đồng nghiệp tưởng hai người hẹn hò,
một số lãnh đạo muốn giới thiệu đối tượng cho Tô Mạt cũng lập tức từ bỏ ý định.
Một buổi tối, Tô Mạt bỗng nhận được cuộc điện thoại từ số lạ. Cô giật mình, nhưng nghe giọng nói của đối phương, cô mãi không nghĩ ra là ai. Người
đó cười. “Trợ lý Tô, tôi là lão Hàn”.
Tô Mạt vội lên tiếng: “Kỹ sư Hàn? Lâu rồi không gặp!”
Kỹ sư Hàn cười. “Tôi muốn tìm cô nhưng số di động trước kia không gọi được, may mà vợ tôi lưu số điện thoại nhà cô”.
Tô Mạt nghĩ, phải rồi, người có lòng thì kiểu gì cũng tìm ra, là mình nghĩ ngợi nhiều.
Cô hơi thất thần nên không nghe rõ đối phương nói gì, đành hỏi lại.
Kỹ sư Hàn nhắc lại: “Vợ tôi có một bạn học sống ở nước ngoài, muốn chúng
tôi làm đại lý dự án về ô tô, chủ yếu là lĩnh vực linh kiện. Tôi có dự
định tự mở công ty, không biết cô có muốn hợp tác không? Tự mình làm chủ dù sao cũng tốt hơn làm thuê cả đời, cô nói có đúng không?”
Tô Mạt mỉm cười. “Cảm ơn anh! Đây đúng là cơ hội tốt, nhưng tôi không có tiền góp cổ phần”.
Kỹ sư Hàn nói: “Vợ tôi khen con người cô rất tốt, tìm đối tượng hợp tác
nên tìm người như cô. Cô quen Tôn Tổng của công ty ô tô Bắc Trung đúng
không? Bây giờ ông ta là người đứng đầu, chúng tôi muốn ký kết hợp đồng
với công ty ông ta”.
Tô Mạt hiểu ý. “Tôi quen, còn cả mấy vị sếp tổng của các nhà máy ở phía nam. Mỗi dịp lễ tết tôi vẫn gọi điện hỏi thăm họ”.
Kỹ sư Hàn vui mừng, nói đùa: “Cô có mối quan hệ là được rồi. Tất nhiên, nếu có tiền thì càng tốt”.
Hai người cùng bật cười.
Mấy ngày sau, kỹ sư Hàn đến nhà chơi. Nhìn thấy Thanh Tuyền cầm một cái bát nhỏ cho mèo uống sữa, bà xã của kỹ sư Hàn ngồi xổm xuống quan sát.
Tô Mạt cười. “Chị cũng thích mèo sao? mèo nhà em đã tiêm phòng, vừa mới tắm rửa sạch sẽ, cứ thoải mái vuốt ve.
Bà xã của kỹ sư Hàn nói: “Không phải”. Chị giơ tay đỡ cái bát. Đợi con mèo liếm sạch sữa trong bát, chị mới cầm lên xem. “Em còn khiêm tốn nói
không có tiền đầu tư? Một cái bát có giá trị như vậy mà em lại để cho
mèo ăn?”
Tô Mạt không hiểu.
Người phụ nữ nói tiếp: “Nếu chị không nhầm thì đây là sản phẩm của thời kỳ
Gia Tĩnh, nhà Minh, gọi là “Bách hoa tranh xuân”. Hồi còn là sinh viên,
chị