80s toys - Atari. I still have
Lạc Chốn Phù Hoa

Lạc Chốn Phù Hoa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323364

Bình chọn: 10.00/10/336 lượt.

ong

lòng cô cảm thấy được an ủi không ít. Tô Mạt dặn em gái gọi điện thoại

về nhà báo tin, để cậu mợ yên tâm.

Sau một phen hú vía, cuộc sống trở lại bình thường.

Chung Minh không ngừng bôn ba khắp nơi để đòi công bằng nhưng đi đến đâu cũng đụng phải "bức tường cứng". Cuối cùng chẳng còn cách nào khác, ông

Chung đành ký hợp đồng bồi thường với công ty xây dựng, đồng thời phải

dọn khỏi nơi ở trước đó. Thời gian trước, ông Chung vốn có ý định làm

lại từ đầu, nhưng sau "cú ngã" vừa rồi, ông vẫn chưa gượng dậy nổi.

Người nhà không nỡ ép ông, chỉ còn cách ăn vào vốn, đợi vết thương của

ông lành hẳn rồi tính kế lâu dài.

Buổi tối, nghĩ đến chuyện nhà cậu nên Tô Mạt ngủ không ngon giấc. Ban đêm

nửa mê nửa tỉnh, cũng không rõ là hiện thực hay đang trong giấc mộng, cô mơ hồ cảm thấy cửa phòng trong mở ra, ánh đèn chiếu vào sofa giường ở

phòng khách mà cô đang nằm, hắt lên mặt cô. Tiếp theo, Tô Mạt lại nghe

thấy có người đẩy cửa nhà vệ sinh, cô đột nhiên giật mình tỉnh giấc.

Nhờ ánh sáng tỏa ra từ phòng trong, Tô Mạt nhìn đồng hồ treo tường, đã hơn

hai giờ sáng. Cô lại dõi mắt về cửa nhà vệ sinh đang khép hờ, bên trong

hình như có động tĩnh. Tô Mạt khoác áo đứng dậy, định đi đến nhà vệ sinh dặn Chung Thanh ngủ sớm. Ai ngờ Tô Mạt hình như nghe thấy tiếng khóc ở

bên trong, cô hốt hoảng đẩy cửa đi vào.

Vòi nước ở bồn rửa mặt mở hết cỡ, nước chảy ào ào. Chung Thanh không khóc,

cô bé đang cúi thấp người xuống bồn rửa mặt nôn ọe. Tô Mạt tiến lại gần

vỗ lưng em gái. Chung Thanh vừa nôn vừa nói: "Chị, món cá buổi tối không tươi nên em bị đau bụng."

Đầu óc Tô Mạt hơi mơ hồ. Cô nghĩ buổi chiều cô mới mua con cá đó, rõ ràng

lúc cô vớt từ dưới nước, nó vẫn còn sống nguyên, cô mới đưa cho người

bán hàng làm sạch, làm sao có chuyện không tươi? Hơn nữa dù cá bị bỏ

thuốc, cô ăn cũng có việc gì đâu?

Tô Mạt vội vàng đi lấy nước và thuốc chống nôn. Chung Thanh vẫn nôn ọe

không ngừng. Lúc này, cô bé chỉ nôn ra nước, tiếp đó là mật xanh mật

vàng, cuối cùng chẳng còn gì cả, cô bé chảy nước mắt nôn khan.

Đầu óc Tô Mạt vụt qua một ý nghĩ nào đó, khiến cô vô cùng sợ hãi. Đến khi

hiểu ra vấn đề, hai chân Tô Mạt mềm nhũn. Cô đứng như trời trồng ở đó.

Chung Thanh cảm thấy dễ chịu hơn một chút, ngẩng đầu nhìn Tô Mạt. Gương mặt

cô bé nhợt nhạt, chóp mũi đỏ ửng, đôi mắt đờ đẫn vô hồn.

Tô Mạt mở miệng một cách khó nhọc: "Thanh Thanh...có phải em...có phải em đã làm chuyện gì?"

Chung Thanh trợn mắt nhìn Tô Mạt. Hai người nhất thời im lặng.

Trong lòng Tô Mạt thấp thỏm bất an: "Em hãy nói thật cho chị biết, có phải em cùng đàn ông...làm chuyện đó..."

Sắc mặt Chung Thanh hơi kỳ lạ, nhưng cô bé không nói một lời nào, chỉ lấy

khăn mặt lau sạch miệng rồi đi về phòng, tắt đèn lên giường, trùm chăn

kín mít. Tô Mạt đi theo sau, cô lại bật đèn sáng, tiến lại gần kéo chăn

em gái, lặp lại câu hỏi, nhưng Chung Thanh vẫn lặng thinh.

Tô Mạt cảm thấy bản thân sắp suy sụp, lồng ngực tắc nghẽn khiến cô không

thở nổi. Cô kéo Chung Thanh ngồi dậy, bắt cô bé mở miệng, hy vọng cô bé

phủ nhận suy đoán của cô. Nhưng bất kể Tô Mạt nói gì, Chung Thanh vẫn bỏ ngoài tai. Đến cuối cùng, Tô Mạt chẳng còn hơi sức, trầm mặc tầm mười

phút, cô mới hỏi: "Người đàn ông đó là ai? Có phải là Vương Tiễn...bạn

cùng bàn của em?"

Chung Thanh ngơ ngẩn nhìn cô, không lên

tiếng phủ nhận. Sau đó, cô bé nằm vật xuống giường, nhắm nghiền hai mắt, kéo chăn kín người. Tô Mạt ngồi ở phòng ngoài suốt đêm, khóc sưng hai

mắt.

Trời còn chưa sáng hẳn, Tô Mạt kéo Chung Thanh dậy,

đi bệnh viện xét nghiệm. Kết quả có rất nhanh, dập tắt tia hy vọng cuối

cùng của Tô Mạt. Tô Mạt lảo đảo đi ra ngoài, Chung Thanh có vẻ tỉnh táo

hơn cô, cô bé chậm rãi đi theo sau Tô Mạt.

Bệnh viện cách

nhà không xa, hai chị em kẻ trước người sau về khu chung cư. Vừa lên

nhà, Tô Mạt liền nhìn thấy bà mợ và Chung Minh đỡ ông cậu chờ ở ngoài

cửa. Chung Minh hỏi cô: "Chị không mang máy di động à? Em gọi điện thoại cho chị, nghe thấy tiếng chuông ở trong nhà. Mới sáng sớm hai chị em đã đi đâu vậy? Đi mua đồ ăn sáng à?"

Tô Mạt luống cuống, hỏi lại: "Sao mọi người lại đến đây?"

Chung Minh nói: "Nửa đêm bố em làm ầm lên, nhất định không chịu nằm viện, kêu tốn tiền. Nơi ở mới cũng chưa sắp xếp xong nên nhà em định để bố em

sống ở đây hai ngày, chị xem có được không?" Chung Minh nói nhỏ vào tai

Tô Mạt: "Ông già bị đả kích nặng nề nên thay đổi tính nết, nói thế nào

cũng không thông, đành làm phiền chị."

Tô Mạt không nói được hay không được, cô cúi đầu mở cửa, để mọi người vào nhà.

Thấy con gái nhỏ im lặng từ đầu đến cuối, bà mợ hỏi Tô Mạt: "Hai chị em sao thế? Vừa cãi nhau à?"

Chung Thanh đứng yên một chỗ cắn móng tay, Tô Mạt không dám trả lời. Cô nắm

chặt tờ xét nghiệm trong tay, chỉ muốn xé nát tờ giấy. Tô Mạt vô ý thức

giấu quyển sổ y bạ ra đằng sau lưng nhưng đã bị bà mợ nhanh tay giật

lấy: "Mới sáng sớm đã đi khám bệnh? Ai bị ốm? Thanh Thanh phải không?"

Trên quyển sổ y bạ đề tên giả, ô độ tuổi điền bừa con số "21". Tờ xét nghiệm viết rất rõ ràng, kết quả thử nước tiểu l