
thoải mái, mẹ kiếp suýt nữa thì ngủ. Sau khi kết thúc, anh ta hỏi: "Cô
uống rượu à?"
"Uống một chút, có nghe mùi không?" Tôi hơi mơ
màng nói.
Anh ta cười nói: "Ta sẽ nếm thử" lại hôn tiếp.
Không biết là do uống rượu hay bị anh ta hôn, tôi cảm thấy choáng váng mơ hồ,
mí mắt cũng không mở lên nổi. Dường như anh ta phát hiện, đẩy tôi ra, lắc lắc bả
vai tôi, nói: "Ta mặc kệ cô say thật hay giả, những gì cô đã làm ban nãy
thì nhớ kĩ cho ta!"
Ầm ĩ chết được, cả đi ngủ cũng không cho người ta ngủ. Tôi
vung tay gạt anh ta ra, ngồi xuống bậc thềm dựa vào lan can nhắm mắt lại, để đề
phòng anh ta lại làm ầm ĩ, tôi nói: "Tôi sẽ không chối bỏ. Tôi rất buồn ngủ,
để cho tôi ngủ một lát..."
"Cô không thể ngủ ở đây được." Dường như anh ta đã
nói như vậy.
Lúc mơ hồ hình như nghe được tiếng Thập Tam hỏi: "Nàng
sao vậy?" Sau đó là giọng nói trầm thấp của anh ta: "Có lẽ là
say."
Sáng hôm sau tỉnh lại, cũng không có di chứng gì của say rượu.
Thập Tam không ở trong phủ, tôi sảng khoái tinh thần đi gặp Trắc phúc tấn của cậu
ta, cảm tạ việc tiếp đãi, sau đó cáo từ.
Trường Quốc Tử Giám ít khi cho nghỉ một ngày, tôi đáp ứng Lý Hạo cùng
ra ngoại thành chơi, kết quả sáng sớm mới trở về tiểu tử này đã bắt đầu khởi binh vấn tội. Tôi nói với cậu ta: cho cậu ta hai lựa chọn, một
là im lặng, bây giờ đi; hai là, tôi tìm tiết mục khác, mời cậu ta cứ tự nhiên.
Vì thế cậu ta liền trưng ra khuôn mặt đần thối
im lặng. Nhưng cậu ta luôn là người mau quên, còn chưa tới nơi đã cười cười nói nói với tôi, tôi cảm thấy cậu ta rất đáng yêu.
Đích đến của chúng tôi hôm nay là Đào Nhiên Đình, ở bên ngoài nội thành Tuyên Vũ, trong ngoại thành Vĩnh Định. Nghe nói là vùng thôn dã vắng vẻ mà đẹp đẽ, là nơi
của những văn nhân mặc khắch (những người có học, biết
văn thơ), sĩ tử các nơi vào kinh đều ở đây. Theo suy nghĩ
của tôi thì cùng lắm chỉ có mấy cây liễu già, một vùng cỏ lau và vài hồ nước. Được người ta xem trọng như vậy
chủ yếu là bởi vì tất cả những cung điện nguy nga tráng lệ và phong cảnh nước non hùng vĩ đều là khu cấm địa, luôn bị phong tỏa. Bằng
không loại địa phương này sao có thể xếp ở trên?
Hóa ra Đào Nhiên Đình là một tòa miếu, gọi là am từ bi, được trùng tu lại năm Khang Hi ba mươi lăm. Bên cạnh am có một
đình nghỉ mát, ban đầu gọi là Giang Đình, sau đó mới sửa thành Đào Nhiên. Sau
khi vào miếu, chúng tôi được tiếp đãi ở phòng trà, Lý Hạo thấy phong cảnh gần
lan can là đẹp nhất, mà bàn chỗ đó chỉ có một người ngồi nên đến tỏ ý được ngồi
cùng, người nọ sảng khoái đồng ý.
"Tại hạ Trần Thời Hạ, tên thường gọi là Kiến Trường,
xin hỏi đại danh quý tánh của hai vị tiểu huynh đệ là gì?" Sau khi ngồi
vào chỗ, người nọ hỏi.
Anh ta khoảng hai lăm hai sáu tuổi, mặc y phục vải màu xanh
hơi cũ, cử chỉ phóng khoáng nhanh nhẹn, phong độ nho nhã. Lý Hạo nghe cách nói
chuyện của anh ta không tầm thường nên rất có thiện cảm, cười đáp: "Ta là
Lý Hạo, đây là ca ca của ta Lý Hàm. Hôm nay Trần huynh tới đây cũng là để du
ngoạn?"
Trần Thời Hạ đáp: "Ta chờ người ở đây. Không ngờ lại gặp
hai vị."
"À, vậy sẽ không quấy rầy Trần huynh chứ?" Lý Hạo
nói.
"Không đâu. Cùng nhị vị uống trà nói chuyện phiếm, chẳng
phải thú vị hơn ngồi một mình khổ đợi hay sao!" Anh ta cười nói, tiếp đó
dường như đã thấy người đang đợi, lớn tiếng gọi: "Thanh Trạc hiền đệ, để
vi huynh chờ lâu quá đó!"
Tôi ngoảnh lại nhìn người, ặc, đây đúng là một mỹ nam tử ngọc
thụ lâm phong nha! Chỉ thấy anh ta vái chào Trần Thời Hạ, nói: "Đệ đến chậm,
xin Kiến huynh thứ lỗi." Vẻ mặt anh ta xấu hổ, nhưng lại khiến Trần Thời Hạ
áy náy, vội vàng an ủi nói chỉ là đùa một chút thôi, thật ra cũng không đợi bao
lâu cả. Cho đến khi ngồi xuống nói chuyện, chúng tôi mới biết được vị này vô
cùng nghiêm túc, mỹ nam tử mọt sách này lại là người Chính Bạch Kì Mãn Châu, gọi
là Đạt Lan, Thanh Trạc là tên tự của anh ta.
Anh ta cảm thấy chúng tôi cũng là Bát Kỳ, liền hỏi:
"Hai vị là kỳ nào? Họ lão là gì?"
Lý Hạo đáp: "Nhà chúng tôi là hán quân Chính Lam Kỳ."
Tôi chú ý Đạt Lan chỉ gật đầu tỏ ý đã hiểu, Trần Thời Hạ đã
có vẻ mặt xem thường. Ở triều đại địa vị người Bát Kỳ cao hơn người Hán này, cuối
cùng tôi cũng cảm thấy cấp bậc của người Hán thấp bé, vào Kỳ, người Hán không
tính là người Hán, vẫn coi là người Mãn, người ta tách một người ra, trong tên
còn kèm theo một chữ "Hán", địa vị thấp hơn cả Mãn Mông. Tôi cười nói
với Trần Thời Hạ: "Trần huynh không dùng tuổi tác sỏi đời để phân biệt đối
xử, sao lại vì xuất thân mà coi thường người ta vậy?"
Trần Thời Hạ ngẩn ngơ, sau đó hổ thẹn cười nói: "Đúng
đúng, Lý huynh đệ nói rất đúng. Loại cổ hũ này chúng ta không nên có! Đừng nói
chi, ta làm gì có tư cách xem thường người khác."
Người này rất có hiểu biết, tôi lại có thêm vài phần thiện cảm
đối với anh ta. Lý Hạo và Đạt Lan rất trì độn, còn chưa hiểu hai chúng tôi đang
nói cái gì.
Sau đó bốn người chúng tôi lại nói chuyện trên trời dưới đất.
Trần Thời Hạ tinh thâm nho học, kiến thức uyên thâm, rất có thể mang lại không
khí sôi nổi. Đừng nhìn Đạt Lan