The Soda Pop
Lạc Thiếu, Ly Hôn Đi

Lạc Thiếu, Ly Hôn Đi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322324

Bình chọn: 9.5.00/10/232 lượt.

, cũng đã chán rồi, từ nhỏ cha nói đã là một cô bé nhất định phải có sự dè dặt của con gái, bất kể là

thế nào cũng không thể giống những người đàn bà chanh chua có thể thấy ở bất cứ đâu trên đường, nhiều lúc cô nhớ lại cảnh mình ký tên xuống bản

thỏa thuận ly hôn kia, An Nhiên đều cắn răng hối hận, rằng khi đó bản

thân không đem cái bản thỏa thuận ấy đập lên đầu Lạc Lãnh Thần!

Tiếu Tiếu nói rất đúng, trong xương cốt

cô đã tràn ngập sự trói buộc và giam cầm, rất nhiều chuyện cũng không

phải cô không dám làm, mà cô cho rằng làm như vậy là không đúng, Tiếu

Tiếu từng dùng giọng điệu nói đùa thường nói nói cho cô biết: “Nhiên

Nhiên, sao mình cảm thấy cậu không phải chịu sự đau khổ từ phía cha cậu, mà cậu bị chính bản thân mình trói buộc, là chính cậu không chịu buông

tha bản thân mình.”

Dưới ánh đèn đường, cô lẳng lặng ngồi, cả người tản ra một chút bi thương, Vũ không tự chủ được đi đến ôm lấy cô, xoa xoa đầu cô, an ủi: “Làm sao vậy?”

Thời gian qua áp lực thực quá mức khiến

cô cần một bờ vai mình có thể dựa vào, An Nhiên không đẩy Vũ ra mà tựa

đầu, gối lên bờ vai anh, nói ra nghi vấn giấu trong lòng cô đã lâu: “Vũ, anh nói xem… đối với một người phụ nữ mà nói, ly hôn, đến cùng là tốt

hay không?”

Cô không chú ý tới việc lúc mình nói ra

những lời này người đàn ông bên cạnh bỗng cứng đờ, Vũ cúi đầu nhìn cô,

hỏi lại: “Vì sao lại hỏi như vậy?”

Vũ nhớ tới điều được nghe lúc trước, cũng chính là nguyên nhân khiến anh vô cùng hối hận, anh nghe được tin tức

từ lời bạn bè rằng An Nhiên đã kết hôn, đây cũng là nguyên nhân anh vội

vàng về nước, anh muốn xem xem cô gái nhỏ kia, có phải đã tìm được hạnh

phúc của mình hay không? Có phải cuộc sống vô cùng vui vẻ không? Khi kết hôn, có phải cô… đã quên anh rồi không?

Chẳng lẽ, cô thật sự đã kết hôn?

Nhưng, thời gian dài như vậy, anh cũng

chưa từng gặp chồng cô một lần…. Vũ cân nhắc lời của cô, liên hệ từ đầu

đến cuối lại một chỗ, kết quả đó khiến anh giật mình không ít: “Nhiên

Nhiên, em… ly hôn rồi sao?”

Trong ký ức của anh, một cô gái luôn giữ

đúng khuôn phép sao có thể lựa chọn ly hôn? Là vì đối với cuộc hôn nhân

này, cô đã hoàn toàn thất vọng ư?

An Nhiên cười khổ, gật đầu: “Đúng, em mới kết hôn ba tháng, bây giờ đã ly hôn.”

Trong ánh mắt phức tạp của Vũ không che

giấu được nét vui sướng, nhưng không quên an ủi cô: “Nhiên Nhiên, miễn

cưỡng duy trì một cuộc hôn nhân không hạnh phúc, chẳng thà buông tay,

nhân lúc bản thân còn trẻ, nhất định sẽ có lại… tình yêu.”

Tình yêu? An Nhiên lắc đầu: “Vũ, em không tin trên đời này tồn tại tình yêu, cuộc sống thực tế vĩnh viễn không

phải như những bọt biển lãng mạn trong những bộ phim hay chiếu trên

truyền hình.”

Vũ vươn tay muốn ôm cô thật chặt vào lòng, gió buổi tối hơi lớn, quần áo cô mặc không thể nói là nhiều.

“Vì sao không tin?” Vũ không muốn nhìn

thấy dáng vẻ nặng nề của cô như vậy, “Không phải trong lòng mỗi cô gái

đều có một cô cô bé Lọ Lem sao?”

Cô bé Lọ Lem … An Nhiên nhớ tới bản thân mình trước kia, khóe môi cười có chút mỉa mai, thật đúng là ngây thơ.

“Vũ, anh quên rồi, được hoàng tử vừa gặp đã yêu, cô bé lọ lem mới biến thành công chúa.”

Vũ bị cô chặn lời, không tìm ra lý do

phản bác lại, chỉ có thể xoa nhẹ tóc của cô: “Em thì ngụy biện nhiều

rồi, nhưng Nhiên Nhiên, mỗi người đều có một người chờ đợi mình, có lẽ,

có người khác đang chờ em”

Mà anh, luôn ở đây đợi em.

Cảm giác được ánh mắt Vũ nhìn mình như có chút thay đổi, trong lòng An Nhiên thầm kêu khổ, không biết nên nói

tiếp đề tài này hay không,An Nhiên cúi đầu kéo áo Vũ: “Vũ, chúng ta về

đi.”

Nhìn thấy An Nhiên trốn tránh, trong mắt

Vũ thoáng hiện lên chút bất đắc dĩ và ảm đạm, lúc đó một ngôi sao nhanh

chóng xẹt qua, nhìn bóng lưng An Nhiên, xem ra, bản thân mình cần phải

cố gắng nhiều hơn nữa mới được!

Hai người trước sau rời đi cũng không

phát hiện ra bóng người đứng ngoài cổng trường, vẫn nhìn hai người bọn

họ, cho đến khi hắn nhìn thấy họ ôm nhau, một tia sáng máy ảnh lóe lên.

An Nhiên tự mình về khách sạn, cô không

nói cho Vũ biết khách sạn cô đang ở, cô còn cần chút thời gian để điều

chỉnh lại bản thân, không muốn để người khác thấy được bộ dạng thất bại

này của mình.

Cắm thẻ phòng đẩy cửa ra, đúng lúc đó điện thoại vang lên, An Nhiên nhìn, vẫn là Lạc Lãnh Thần.

“A lô, Lạc tổng.”

“Về nhà, ngay lập tức.” Đều bên kia điện

thoại là tiếng Lạc Lãnh Thần gầm lên giận dữ tựa hồ như sắp hóa điên, An Nhiên đưa điện thoại ra xa một chút, để giọng anh không dọa được cô.

“Lạc tổng, tôi nghĩ tôi đã nói rất rõ

ràng, tôi sẽ không về đâu.” Cả người An Nhiên cuộn tròn trong sô pha, ôm gối dựa tựa cằm lên trên, đây là động tác trước sau như một của cô, cô

từng đọc điều này trên mạng, rằng người có thói quen này là người cực kỳ bất an, cô đều có thái độ hoang mang đối với tất cả xung quanh, cô sợ

bị tổn thương, nên tim ít đồ vật để vây quanh mình, đây là biểu hiện sợ

hãi của cô.

“An Nhiên, nếu cô không muốn cha cô thân

bại danh liệt, tốt nhất là lập tức trở về nhà!” Lạc Lãnh Thần tức điên

rít gào ở đầu bên ki