
tuổi còn nhỏ, nhưng bản lĩnh thì rất lợi hại. Cả một thế hệ thần tiên
trẻ trung thì chỉ có anh và Trọng Hằng có ngộ tính cao mà thôi.
Anh và Trọng Hằng, Phượng Hành là anh em
thân thiết với nhau, trên thiên giới có thể nói là như bóng với hình.
Trọng Hằng và anh đều thích tìm người khác để đánh nhau, gây chuyện bất
bình, Phượng Hành thì chững chạc hơn nhiều, đương nhiên anh chàng cũng
là người lớn tuổi nhất, đến cả Ngao Du cũng không biết rõ rốt cục là anh chàng này có thân phận thế nào, chỉ biết rằng cả Thiên đế lẫn lão Long
Vương đều đối xử với anh rất trân trọng.
TRọng Hằng và Phượng Hành không chịu ngồi yên một chỗ, lúc nào cũng thích hạ phàm để trải nghiệm cuộc sống đích
thực, trong ba anh em chỉ có mỗi Ngao Du là cực lười, trong đời anh có
hai ham mê, đó là ngủ và đi đánh nhau, nếu không thì thêm một ham mê nữa đó là tán gái.
Hình thức anh rất đẹp trai,theo lý thuyết trên thiên giới thì ai ai cũng đều có hình thức đẹp cả, nhưng đẹp trai
như anh là vô cùng hiếm có khó tìm. Nhóm thần tiên suốt ngày nhàn rỗi
không có việc gì làm, trừ chuyện đánh nhau với bên ngoài ra thì chỉ lúc
nào cũng muốn tụ tập hội hè, nhóm thần tiên phong lưu thì nhân cơ hội đó quan hệ với nhóm tiểu tiên nữ xinh đẹp, còn nhóm thần tiên nữ khác thì
lại chuyên đi săn tìm tiếp cận nhóm thần tiên anh tuấn, Ngao Du đi qua
vài lần bị nhóm tiên nữ nhiệt tình vây xúm quanh mình đến mức không thở
nổi, sau đó thì chán nản không muốn đi nữa.
Nhưng nhóm tiên nữ cũng không vì thế mà
chịu bỏ qua anh, suốt ngày tìm mọi cách để được gặp anh đếm không sao
hết, nghiêm trọng hơn là còn gây cản trở giấc ngủ của anh, chuyện này
làm Ngao Du vô cùng căm tức.
Trời đất bao la, ngủ là trên hết, lúc
Ngao Du không ngủ ngon thì oán khí cực kỳ nghiêm trọng, nguyên tình tình đã không tốt rồi thì tự dưng lại càng tệ thêm.
Chuyện xảy ra không rõ là vào một ngày
nào đó, lúc ấy là tụ tập hội hè nhiều, Ngao Du không muốn đi nhưng lại
sợ có người tìm tới cửa, vì thế mới lẳng lặng tìm một nơi yên tĩnh để
ngủ xả láng. vừa mới nằm xuống chưa được lâu thì chợt nghe thấy gần đó
có tiếng cười nói ầm ĩ truyền tới, một chút mà đã làm phiền loạn tới tâm tình của anh.
Nhóm háo sắc này sao ở chỗ nào cũng tìm thấy anh là thế nào nhỉ?
Ngao Du tự dưng không ngủ được ngon, tính tình bỗng chốc nổi cơn thịnh nộ, quay người lại hoá thành nguyên hình (ý là con rồng đó), hét to một tiếng, bỗng chốc gió thổi mạnh khắp bốn phía, quét trúng
nhóm tiểu tiên nữ làm cho họ quá sợ. “Cút ngay cho ta, nếu không ta một
ngụm nuốt chửng các ngươi” Anh tức quá quát to ầm ĩ, mắng xong thì quay
về phía các nàng thổi mấy hơi, mấy tiểu tiên nữ pháp lực yếu đã bị thổi
bay đi mất, chỉ còn lại vài người ai cũng ôm đầu chạy trốn chật vật.
Khắp xung quanh lại bắt đầu yên lặng! Ngao Du tức quá thở một hơi dài, lại sợ các nàng không muốn sống tiếp
tục tới quấy rầy mình, vì thế cứ để nguyên hình nằm dài trên ghế, ánh
mắt nhắm, đầu bắt đầu mơ mơ màng màng ngủ.
Anh đang ngủ say sưa thì bỗng bị một
tiếng động ở bên cạnh làm tỉnh giấc, duỗi dài thân ra, mơ mơ màng màng
mở bừng mắt ra, vung mạnh cái đuôi, không nhìn thấy bóng người nào.
Trong đầu lại nổi lên cơn giận vô cớ, chỉ là không có chỗ phát tiết. Mặt nhăn lại, lại duỗi tiếp thân định ngủ tiếp.
Dưới chiếc ghế dài lại hơi hơi rung rinh, Ngao Du trợn mắt, tức thì nhìn thấy một mảnh áo dài vàng nhạt lấp ló ở
gần ghế, run rẩy nhè nhẹ. Một lát sau góc áo lại rụt vào, rồi một chiếc
giày thêu màu vàng nhạt ló ra.
Đây không phải là nhóm háo sắc không muốn sống sao, các nàng nghĩ anh không dám nuốt các nàng chắc?
Tính anh vốn đã xấu rồi, lúc này lại bị
người ta quấy rầy giấc ngủ làm tỉnh giấc, cơn tức lập tức bùng nổ, hét
lớn một tiếng, thân mình quăng ra không trung, hung hăng há mồm hút vào, tiểu tiên nữ dưới chiếc ghế dài chưa kịp phản ứng thì dĩ nhiên đã bị
anh nuốt chửng…
Lúc vào tới miệng Ngao Du mới biết là
không ổn, tuy nói trên thiên giới nhóm thần tiên không có việc gì làm
thì chỉ thích đi đánh nhau, nhưng lúc xuống tay thì cũng có nặng có nhẹ, dù thế nào cũng không làm mạnh gây ra chuyện chết người. Cho dù cha anh có là long vương đi chăng nữa, anh em có là Trọng Hằng gì đó, anh cũng
không thể đoạt mệnh của thần tiên được, nếu không chắc chắn sẽ bị trừng
phạt.
Trong đầu Ngao Du còn đang do dự chuyện
này thì Trọng Hằng đã chạy đến, vội tới mức nhảy tới, mắng to: “Cậu đã
hơn hai trăm tuổi rồi, còn đứng thất thần làm gì, không nhanh lên nhả
người ta ra đi. Định giết người chắc, cậu…cậu chờ sấm sét trừng phạt
xuống đầu đi”
Ngao Du chớp mắt mấy cái rồi há mồm,
“phốc” một tiếng tiểu tiên nữ liền rơi xuống vẫn nằm im không động đậy,
không biết là còn sống hay đã chết nữa.
Trong lòng Ngao Du có chút hoảng sợ, xoay tròn cái đuôi giữa không trung, chớp mắt đã thấy Trọng Hằng đang cứu người.
“Đã chết chưa?” Anh hỏi.
Trọng Hằng hung hăng trừng mắt lườm anh
một cái, không thèm để ý tới anh. Ngao Du bị mất mặt cứ cúi gằm mặt
xuống ngồi xuống ghế chờ đợi. Một lát sau, có tiếng rên rỉ từ tiểu tiên
nữ kia, N