
không tìm được!” Nóng lên, cô đã phun ra tất cả.
Ninh Xuyên sững sờ tại chỗ, “Cô nói cái gì?”
Tô Thiên Thiên thở hổn hển, lắp bắp nói, “Mắc, mắc mớ
gì đến anh!” Nói xong cầm bát cơm lên, dùng đũa gắp một miếng thức ăn, há to
mồm nhai.
Bối Bối nhìn vẻ mặt khiếp sợ của cậu mình, giống y như
người lớn, vươn tay vỗ vỗ anh, “Đậu Đậu, nghe không hiểu sao? Không sao, con
cũng không hiểu!”
Tô Thiên Thiên đã ba miệng thành hai giải quyết xong
hết cả cơm lẫn canh, đứng dậy cầm giấy lau miệng, tức giận quay ra Ninh Xuyên
nói, “Anh, đi rửa bát!”
Bỏ bát đũa lại, Tô Thiên Thiên chạy luôn về phòng của
mình, Bối Bối không cảm nhận được không khí gượng gạo vào lúc này, ăn cơm xong,
chạy đi tìm Tô Thiên Thiên chơi, thấy cậu vẫn đang ngồi trong phòng khách ngây
người liền nhiệt tình chào đón, “Đậu Đậu, mình cùng nhau chơi đi…”
Ninh Xuyên cười cười, “Con đi đi, cậu còn phải dọn
bàn.”
“Vậy một lát nữa Đậu Đậu phải vào đấy…” Bối Bối cười
nói, đẩy cửa phòng Tô Thiên Thiên ra chạy vào trong.
Ninh Xuyên xếp bát đũa, bưng vào phòng bếp, bỏ vào bồn
rửa, mở nước, dòng nước mát lạnh xối lên tay anh, anh nhớ trước kia, khi anh
làm cơm xong, Tô Thiên Thiên thỉnh thoảng cũng đề nghị giúp anh rửa bát, anh
luôn đẩy tay cô ra, “Mỡ lắm, bẩn hết tay bây giờ, để anh làm.”
Khi đó, anh cưng chiều cô, cho nên cô vẫn lười biếng,
đến khi anh đi rồi, cô mới phát hiện có một số việc mình cần phải làm, sau đó
cố gắng để thay đổi, nhưng cũng đã lỡ mất rồi.
Nghĩ đến những chuyện này, anh đột nhiên cảm thấy chóp
mũi có hơi cay cay, có một số việc, bỏ lỡ, chính là bỏ lỡ.
Khi đó, bọn họ ngọt ngào biết bao, lúc đi làm anh hay
len lén gọi điện cho cô, “Không có gì, chỉ muốn nghe giọng em thôi.” Đầu bên
kia điện thoại, Tô Thiên Thiên cười lên khanh khách.
Lúc ra cửa đi làm, cô tiễn anh đến tận cửa, anh nói,
“Ngoan ngoãn ở nhà, chờ anh về nhé.” Cô liền ngốc nghếch gật đầu.
Lúc được lĩnh lương, anh đếm tiền, “Chờ anh kiếm được
nhiều tiền, sẽ cưới em.” Tô Thiên Thiên bĩu môi, “Anh có thể nhanh lên được
không, em sốt ruột lắm rồi!”
Sắp đến ngày kỷ niệm, Ninh Xuyên định mua tặng cô một
chiếc váy, Tô Thiên Thiên thấy mua đại một chiếc nào đó là ổn, dù sao hai người
cũng không dư dả gì. Nhưng đúng lúc đó, anh gặp được ba mẹ của Tô Thiên Thiên,
biết được xuất thân của cô, anh càng cảm thấy không thể để cho Tô Thiên Thiên
đi theo mình mà chịu khổ sở, chẳng khác nào nói Ninh Xuyên anh chẳng có bản
lĩnh gì, cho nên anh liên tục làm ca đêm mấy ngày trời, mỗi ngày đều về rất
khuya, thấy cô đang tựa vào ghế sa lon thiếp đi, chờ anh về. Sau khi mua được
váy, Tô Thiên Thiên giận dỗi trách cứ, “Cái váy này đủ mua được bao nhiêu cân
thịt chứ!”
Anh không nhịn được nở nụ cười, “Cái này mà cũng tính
theo cân để bán được à?”
“Dĩ nhiên.” Tô Thiên Thiên bĩu môi, “Anh thật quá xa
xỉ!”
“Anh phải nuôi em chứ.” Ninh Xuyên nói, “Anh không
muốn sau khi kết hôn em lại sống không thoải mái bằng trước khi kết hôn.”
Tô Thiên Thiên cảm động, “Anh yên tâm, bây giờ em sống
tốt hơn hồi ở nhà nhiều, em dễ nuôi lắm!”
Nhưng khi những hồi ức ngọt ngào này ùa về, ấm áp vờn
quanh trái tim anh, bên tai của anh lại vang lên một giọng nói khác, cao cao
tại thượng, mang theo sự khinh bỉ và xem thường, “Mày? Thân phận của mày là gì,
một thằng con trai của một tên tội phạm tham ô, ba mày tự sát trong nhà lao, mẹ
mày cũng nhảy lầu tự vẫn, mày tưởng là học đại học rồi thì người ta không biết
mày xuất thân thế nào chắc? Mày không nói thì người khác không biết chắc?”
Tất cả những gì đã qua với Tô Thiên Thiên, tươi đẹp,
thống khổ, đều nhớ rõ, bốn năm chưa từng quên, anh đột nhiên phát hiện ra, thì
ra là mình và Tô Thiên Thiên đều không thể dứt khỏi quá khứ, cho dù sau khi
chia tay dường như đã quên lãng, giống như không thèm để ý đến, giống như đã
quá xa vời, nhưng một khi gặp lại, không ai có thể ức chế được bản thân, ức chế
những ký ức kia quay lại.
Bọn họ không thể làm bạn bè được, bởi vì từng làm tổn
thương lẫn nhau, cũng không thể làm kẻ thù được, bởi vì họ từng yêu nhau, đến
tột cùng quan hệ kiểu gì mới có thể khiến họ gắn bó đây?
Ninh Xuyên thật sự không nghĩ ra, nếu như cứ tiếp tục
dây dưa như vậy, có lẽ sẽ có nhiều bí mật bị phát hiện ra, có lẽ sẽ khiến cho
cả hai càng thêm rối bời với quá khứ đã qua, quan hệ càng thêm phức tạp, tổn
thương lại càng sâu.
Anh thở dài một hơi, đầu mùa hè có chút nóng ran, vậy
mà anh lại cảm thấy sống lưng lạnh toát, không nhịn được rùng mình một cái.
Cả một buổi chiều, Ninh Xuyên chưa đến phòng Tô Thiên
Thiên để tìm cô nói chuyện, cô cũng không ra ngoài để nói chuyện với anh, hai
người cứ giằng co như vậy. Ninh Xuyên chỉnh lại tã cho Bối Bối, lại dọn dẹp
xong tất cả những thứ khác, bây giờ không còn chuyện gì khác để làm nữa, đành
ngồi một mình trong phòng khách xem báo, gần tới giờ cơm tối, Bối Bối mới ló
cái đầu xinh xinh ra từ trong phòng, “Đậu Đậu, đi làm cơm.”
Ninh Xuyên nghĩ câu này nhất định là Tô Thiên Thiên
xúi thằng bé chuyển lời, xem ra lần này, cô không chỉ lười phải nói chuyện
Cùng chuyên mục
Chuyện được yêu thích
-
KHI........TIỂU THƯ VÀ HOÀNG TỬ ĐI HỌC Zenny Nguyễn (Gấu Sociu or Gấu Sociu's) Truyện kiếm hiệp