
Bối giật nảy mình, chẳng lẽ Ninh Xuyên quên gì
sao? Nhưng anh ta phải mang theo chìa khóa chứ!
“Rầm rầm rầm!” Tiếng gõ cửa vẫn dồn dập mà vang dội
như cũ, Thiên Thiên không thể làm gì khác hơn là đứng dậy, xỏ một cái quần dài
vào, ôm lấy Bối Bối, bước ra cửa, “Ai vậy?”
Bên ngoài yên lặng một hồi mới truyền tới một giọng
nữ, “Là tôi!”
Thiên Thiên sửng sốt, Bối Bối đột nhiên kêu to lên,
“Mama!”
Ninh San đột nhiên trở về, giống như sự đột
nhiên lần trước, khác ở chỗ là lần trước khiến cho Ninh Xuyên rất kinh ngạc,
còn lần sau thì khiến cho Tô Thiên Thiên rất khiếp sợ.
“Cái đó…” Tô Thiên Thiên nhìn mình đang mặc một chiếc
T-shirt rộng rãi, cũng may phía dưới còn có một cái quần dài, nhưng mà kiểu ăn
mặc thế này nhìn thế nào cũng thấy là đồ mặc ở nhà, “Em…”
So với sự lúng túng của cô, Ninh San lại thấy tình
huống như vậy rất bình thường, “Vẫn là em à…”
“Cái đó, không phải như chị nghĩ đâu ạ…” Tô Thiên
Thiên túm áo nói, “Em chỉ ở tạm mấy ngày thôi, sẽ đi ngay lập tức…”
Ninh San nhún vai, “Chị cũng đâu có đuổi em đi.”
“Không phải không phải!” Thiên Thiên càng thêm cuống
cuồng, “Không phải em có ý đó, ý em là, em thật sự thật sự không có gì với Ninh
Xuyên cả, chỉ là bây giờ bọn em cùng làm ở một công ty, nhà em xảy ra chút
chuyện, cho nên em mới tới đây ở tạm mấy ngày thôi.”
“Ừm…” Ninh San kéo dài giọng, “Thật ra em không cần
giải thích với chị đâu, Tiểu Xuyên đã cho em ở rồi thì cứ ở thôi.”
“Nhưng em vẫn phải nói rõ ràng!” Cô nghiêm túc nói,
“Bởi vì chị Ninh San, chị biết chuyện trước kia của em với Ninh Xuyên, em sợ
chị hiểu lầm…”
Ấn tượng của Ninh San với Tô Thiên Thiên cũng không
xấu, cho nên nhìn bộ dạng này của cô không nhịn được mà bật cười, “Chị hiểu lầm
cái gì mới được cơ chứ?”
“Hiểu lầm em với anh ta…” Thiên Thiên há mồm giải
thích, đột nhiên nhận ra chị ấy cười càng khoái trá hơn, bấy giờ mới phát hiện
ra mình đang bị giỡn, lập tức bĩu môi, “Dù sao em với anh ta cũng không có gì!”
“Cho dù có gì cũng đâu có lạ.” Ninh San ôm lấy Bối
Bối, “Dù sao hai đứa ban đầu cũng đâu phải do tình cảm rạn nứt mà chia tay, có
lẽ bây giờ không có trở ngại nữa.” Cô vừa nói vừa hỏi Bối Bối, “Bối Bối, dạo
này mập ra đấy.”
“Chờ đã…” Tô Thiên Thiên ngây ngẩn cả người, “Chị vừa
mới nói gì?”
Ninh San ngẩng đầu, vẻ mặt khó hiểu, cô vội vàng hỏi,
“Chị nói ban đầu bọn em không phải do tình cảm rạn nứt mà chia tay, bây giờ
không có trở ngại là có ý gì? Trở ngại là gì?”
“Chính là…” Ninh San nhất thời cứng họng, dường như
không biết nên nói sao, có lẽ là do quá giật mình, “Chẳng lẽ em không biết?”
“Em không biết cái gì?” Tô Thiên Thiên không thể đợi
được lớn tiếng hỏi.
Ninh San bị dáng vẻ gấp gáp của cô dọa cho một cái,
kinh ngạc nói, “Thì có người đánh Ninh Xuyên, bảo nó tránh xa em một chút, hình
như còn nói rất nhiều lời khó nghe, em biết đấy, Tiểu Xuyên nó là đứa có lòng
tự trọng rất cao, sao mà chịu được…”
Tô Thiên Thiên cứng người lại.
Ninh San nói, “Cái hôm chị tới thăm bọn em, chị mới
biết thì ra nhà em giàu có như vậy, mặc dù chị thấy em rất được, tuy có hơi
ngốc một tí, nhưng Tiểu Xuyên đã thích, chị cũng không có ý kiến gì, nhưng lúc
ấy chị thấy cách biệt giữa hai đứa quá lớn, có điều chị cũng không ngờ rằng,
lúc Tiểu Xuyên tiễn chị ra bến xe, quay lại thì bị một đám chặn đường, chuyện
cụ thể thế nào chị không rõ, sau khi các em chia tay một thời gian rồi nó mới
nói với chị, hình như là bị người ta cho ăn bạt tai?”
Tô Thiên Thiên không ngờ rằng, Ninh San đột nhiên tới,
lại mang đến cho cô một bí mật càng đột nhiên hơn, nhất thời trợn mắt há mồm.
Ninh San nói tiếp, “Nói gì đó, chị nghĩ đại khái là mấy lời nhục nhã Tiểu
Xuyên, em cũng biết rồi đấy, con người nó rất hiếu thắng, việc gì cũng muốn làm
tốt nhất, sợ nhất là bị người ta xem thường, nhưng mà lại vì em mà bị sỉ nhục
một trận, sau đó hai đứa cứ thế chia tay đúng không?”
“Dạ.” Thiên Thiên gật đầu một cái, “Chính hôm đó, anh
ấy quay lại, bọn em chia tay luôn.”
“Nhanh vậy?” Ninh San cũng có chút giật mình, một lúc
sau mới nhếch khóe miệng, nhàn nhạt cười một tiếng, “Xem ra Tiểu Xuyên bị tổn
thương rất sâu.”
“Nhưng mà…” Tô Thiên Thiên mặc dù đã đại khái hiểu rõ
sự tình, nhưng vẫn còn mờ mịt, “Nhưng tại sao anh ấy không nói cho em biết? Tại
sao đến giờ vẫn không nói? Tại sao… rốt cuộc đám người kia là ai?”
Ninh San nhún vai, “Cái này nó không nói với chị,
nhưng em thử nghĩ xem, nhất định là người không muốn em với Ninh Xuyên ở bên
nhau… Có điều Tiểu Xuyên cũng dễ bị kích thích quá, làm vậy chẳng phải là đúng
ý người kia rồi sao, nếu mà là chị, không dễ dàng như vậy đâu…” Cô còn chưa nói
xong, Tô Thiên Thiên đã chạy ra khỏi cửa.
Ninh San kinh ngạc nhìn cô lao xuống lầu, hít một hơi,
nghiêng đầu bế Bối Bối lên, “Sao cũng dễ bị kích thích thế nhỉ?”
…
Người không muốn cô và Ninh Xuyên ở bên nhau…
Trong đầu Tô Thiên Thiên chỉ có duy nhất một người,
người này vừa thấy Ninh Xuyên đã lộ ra vẻ mặt không hài lòng, sau đó gọi cô
vào, sau đó bắt đầu hỏi thăm về gia đình bối cảnh của Ninh Xuyên, sau