XtGem Forum catalog
Lưu Manh Đại Hiệp

Lưu Manh Đại Hiệp

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321283

Bình chọn: 9.00/10/128 lượt.

g, cho nên vì danh tiết của nàng mà suy nghĩ, hẳn là

phải phụ trách.

Nhưng Hoàng Thượng cũng không chấp nhận được cách nói của hắn, giáng hắn xuống làm tri huyện Hải Ninh.

Bấy giờ Đinh Đinh một đường cùng hắn bên nhau, hai người sớm chiều ở chung, Liễu Hoài Tê lúc này mới chân chính

yêu thương tiểu cô nương dịu dàng, thiện lương này.

Không bao lâu, tiên đế băng hà, tân

hoàng đăng cơ, Liễu Hoài Tê lại được trọng dụng, vừa là quay về Đế đô,

vừa nhận một đạo mật chỉ mà về Tô Châu. Lần này hắn ngoại trừ việc bái

tế tổ tông thì thực sự cũng muốn chuẩn bị thương nghị cùng mẫu thân

chuyện lấy Đinh Đinh làm vợ.

Liễu mẫu cũng không phải là người ham

danh lợi, thấy con và Đinh Đinh tâm đầu ý hợp, đương nhiên cũng không có lý gì ngăn trở, đồng ý hôn sự của hai người, cũng quyết định là tháng

sau thành thân.

Nhưng hôm nay Đinh Đinh ở Phú Quý Cư gặp cái kẻ lỗ mãng kia, bỗng trở nên buồn bã thất thần. Ngay cả Liễu Hoài

Tê cả ngày cẩn thận quan tâm cũng không có cách kéo hồi lại thần trí mê

man của nàng.

Nàng không đụng đến bữa tối, một mình

trốn vào phòng, nghĩ đến ban ngày ở Phú Quý Cư gặp nam nhân cứ nhìn chằm chằm vào nàng kia, bá đạo như vậy, ánh mắt tràn ngập dục vọng độc chiếm như vậy, chỉ nghĩ thôi cũng đủ khiến người ta dựng tóc gáy.

Có được ánh mắt khủng bố đó, tâm tính âm trầm biến hóa kì lạ như vậy, lại ngoan độc mãnh liệt, nếu làm quan

trong triều tất là một thế hệ gian thần, còn nếu làm hiệp khách giang

hồ, nhất định là một đại ma đầu chỉ vung tay lên là một trời huyết vũ.

Nàng hẳn là phải chán ghét một người như thế chứ, nhưng ….. từ đáy lòng nàng lại có một nơi nào đó luôn nghĩ về hắn.

Nàng cân nhắc mãi, càng cảm thấy một dòng nước ấm tự nhiên dâng lên trong lòng, nước mắt cứ như vậy mà thẳng tắp rơi xuống.

Nàng không biết vì sao mình lại khóc, nhưng nước mắt lại cố tình rơi không dứt, làm thế nào cũng không dừng lại được.

Hay là nam nhân kia từng có khúc mắc gì

với nàng từ bốn năm trước, đến nỗi cho dù nàng mất trí nhớ, vẫn đối với

hắn tâm tâm niệm niệm khó quên?

Nhưng thật là không có đạo lý nha! Nếu

thật sự khó quên, tại sao nàng vắt óc suy nghĩ, vẫn như trước không thể

nhớ nổi hắn tên gì họ gì?

“Vì sao lại khóc?” Một giọng nói trầm thấp bỗng nhiên vang lên sau lưng nàng.

Nàng chợt quay đầu, thấy được là một nam nhân…..

Dưới ánh nến lung linh, khuôn mặt tuấn

tú của hắn bị bắn tung tóe nhiều điểm máu tươi, đôi môi đỏ tươi kia trái ngược với khuôn mặt tái nhợt lại có chút xanh mét, cho thấy được hắn

vừa chịu kích thích cực đại mà nội thương.

Hắn hẳn là còn rất trẻ, khuôn mặt trắng

nõn kia không có lấy một nếp nhăn, ước chừng mới khoảng hơn hai mươi mà

thôi. Nhưng mái tóc đen của hắn lại xen rất nhiều tóc bạc, nhìn lại

giống như ba, bốn mươi tuổi.

Hắn chìm đắm trong ánh nhìn của nàng, mãnh liệt như khói lửa, cho dù là ánh mặt trời cũng kém rực rỡ hơn thế.

Nhưng hắn lại cười với nàng vô cùng dịu dàng.

Nàng kìm lòng không được mà lại gần hắn, nhưng nội tâm lại có loại cảm giác, tựa như nếu đến gần nam nhân này

cuộc sống bình thản của nàng từ đây sẽ chuyển biến rất lớn. Bởi vậy nàng chậm rãi bước từng bước, trái tim lại lạc đi một nhịp, bước chân như

nặng đến ngàn cân.

Nàng nhịn không được mà cảm thấy sợ hãi, bước chân chợt hoãn lại, lo lắng không biết nếu tiến thêm lên không?

liệu chờ đợi nàng có thể là một trận mưa rền gió dữ hay không, cuối cùng có đánh cho nàng phiêu diêu tan tác, sống chết còn không biết hay

không?

Hắn nhìn nàng, từ dịu dàng mỉm cười lại dần dần trở nên bi thương, máu đỏ bên môi lại không ngừng gia tăng.

Nàng cảm thấy trái tim như bị roi quất, đau đến choáng đầu hoa mắt.

Vì thế rốt cuộc không khống chế được mà

chạy đến trước mặt hắn, nghĩ muốn lấy khăn tay mà lau đi máu tươi bên

môi hắn, lại phát hiện không thấy khăn lụa bên người.

Nàng càng khẩn trương nhìn máu tươi chảy bên khóe môi hắn, nhiệt huyết lại bừng lên, rốt cuộc bất chấp nam nữ

ngăn cách mà vươn tay lên, nhẹ nhàng lau đi máu tươi bên môi hắn.

“Vì sao lại ép buộc bản thân như vậy?” Đại bi đại hỉ (thương tâm lớn, mừng rỡ quá lớn) là dễ làm thương tổn đến con người nhất, hắn không biết sao? Tính tình cực đoan như hắn, nếu không chịu thay đổi sửa chữa, nhất định sẽ chết trẻ

mà thôi. Cứ tưởng tượng đến đôi mắt như lửa này mà nhắm chặt lại, không

bao giờ mở ra nữa là lòng của nàng trong nháy mắt chợt lạnh như băng.

Nghe vậy, đôi con ngươi rực lửa của hắn

lại dâng lên niềm vui sướng tột cùng, sáng lạn tựa ánh mặt trời ban

trưa, làm người ta không dám nhìn gần.

Nàng bất giác có chút kích động, dường như cảm thấy cả trái tim lẫn thân thể mình sẽ bị tan rã trong đôi mắt rực cháy kia.

Hắn vươn cánh tay dài ôm lấy nàng vào lòng, lực đạo rất mạnh như muốn nàng tiến nhập vào cơ thể hắn.

“Sư tỉ, nương tử, ta rốt cuộc cũng tìm được ngươi.” Khóe mắt hắn nhòe nước, như màn sương mù, còn như có chút phiếm hồng.

Trước khi hôn mê, một đoạn trí nhớ cuối

cùng của Đinh Đinh là có một nam nhân tiến sát bên vành tai nàng, thấp

giọng nỉ non: “Sư tỉ thân ái của ta, chúng ta về nhà thôi.