
tôi ngay!
Hi Hiểu ngẩn người, phải
hai giây sau mới lên tiếng. Cúp điện thoại xuống, cô thầm nghĩ, mặc dù Nhạc
Đồng là phó giám đốc thị trường nhưng lại phụ trách các hạng mục lẻ của Trụ
Dương, chẳng có gì liên quan đến công trình Ngự Uyển Thiên Thần mà cô đang phụ
trách cả. Vậy thì bảo cô đến văn phòng anh ta làm cái gì?
Văn phòng lãnh đạo của bộ
phận thị trường nằm ở tầng hai. Căn phòng đầu tiên bên cạnh cầu thang chính là
văn phòng của Nhạc Đồng,
phòng bên cạnh chính là
phòng của Lí Tử Duệ. Lúc đến phòng của Nhạc Đồng, Hi Hiểu vô tình liếc nhìn
sang văn phòng của Lí Tử Duệ rồi mới gõ cửa phòng của Nhạc Đồng.
Nhìn thấy cô bước vào,
Nhạc Đồng vui vẻ: -Cô Nhan!- thái độ ấy cứ như thể anh ta và cô đã có quan hệ
thân thiết mấy chục năm rồi.
Hi Hiểu lịch sự mỉm cười
đáp lại, nhưng trong lòng lại thấp thỏm không hiểu tại sao Nhạc Đồng lại nhiệt
tình với mình như vậy. Chỉ thấy Nhạc Đồng vẫy tay ra hiệu cho cô đến gần hơn:
-Có phải dự thảo tài chính đang có vấn đề không?
-Sao phó giám đốc Nhạc
lại biết vậy?- Hi Hiểu ngẩn người, cố nén sự kinh ngạc trong ánh mắt.
-Cô mặt nhăn mày nhó cầm
cuốn sổ dự thảo suốt cả ngày trời, có là kẻ ngốc cũng có thể đoán ra là cô đang
gặp khó khăn- Nhạc Đồng khẽ cười: -Nói đi, là vượt quá hay hụt đi?
-Việc này hình như không
có liên quan gì đến phó giám đốc Nhạc thì phải?-bởi vì bộ phận thị trường tính
toán tiền thưởng căn cứ trên thành tích của các bộ phận, do vậy cho dù có là
cùng một công ty nhưng các bộ phận vẫn phải tuân thủ nguyên tắc bảo mật với
nhau. Vì vậy nụ cười của Nhạc Đồng lúc này chẳng khác gì mèo khóc chuột.
-Không có liên quan gì
đến tôi!-Nhạc Đồng thôi cười, chậm rãi lật tập tài liệu trên bàn: -Nhưng mà cô
Nhan này, một phần tăng lên trong dự thảo mới lần này chính là nội dung mà tổng
giám đốc Diêu đặc biệt coi trọng. Nếu như điểm này mà cô làm không xong, vậy
thì cam kết mà cô nói trong cuộc họp hôm trước….
Nhạc Đồng lúc này có vẻ
như đang có ý chọc tức cô, Hi Hiểu khẽ nhếch môi: -Ý của ngài là….
-Nhìn bộ dạng của cô
kìa…- nhìn bộ dạng cảnh giác của Hi Hiểu, Nhạc Đồng lại hạ thấp giọng, cứ như
thể những lời anh ta vừa nói chỉ là nói đùa. Anh ta đến bên cạnh cô, tỏ vẻ thân
thiện vỗ vai cô: -Cô Nhan, có phải cô từng bị ai bắt bán đi không mà sao cảnh
giác cao độ thế?
-Tôi không có ý moi tin
tức của các cô, chỉ muốn nhắc nhở cô một chút, số liệu dự thảo của cô có phải
đang vượt qua số liệu yêu cầu của đối tác không?
Mặc dù vẫn không biết anh
ta có ý đồ gì, nhưng Hi Hiểu vẫn gật đầu: -Ngược lại, số liệu dự thảo còn hụt
mất vài phần trăm so với số liệu yêu cầu của đối tác.
-Hụt á?
-Đúng vậy!
Nhạc Đồng đột nhiên nhíu
mày dường như đang nghĩ ngợi điều gì đó. Đúng vào lúc anh ta “A” lên một tiếng
định nói gì đó thì đột nhiên bên ngoài cửa vang lên tiếng chào hỏi “Chào phó
giám đốc Lí”. Toàn thân Hi Hiểu cứng đờ, ngoảnh lại đã nhìn thấy khuôn mặt của
Lí Tử Duệ.
Anh chỉ liếc cô một cái
rất nhanh rồi sau đó mỉm cười với Nhạc Đồng: -Phó giám đốc Nhạc, tổng giám đốc
Tôn bảo hai chúng ta qua đó có chút việc cần bàn.
Nhan Hi Hiểu vốn tưởng
rằng Lí Tử Duệ nói như vậy là bởi vì nhìn thấy cô đang ở đó. Về sau cô mới
biết, “chút việc cần bàn” lại chính là chuyện “sinh tử” của anh. Trải qua hơn
nửa năm phấn đấu vất vả, Lí Tử Duệ đã leo lên được cái chức vị giám đốc bộ phận
thị trường, chỉ có điều chức vụ đó trước mắt chỉ là tạm thời.
Cái gọi là “giám đốc bộ
phận thị trường tạm thời” có nghĩa là trong vòng hai tháng, nếu như không phạm
phải sai lầm lớn thì có thể chính thức nhận chức.
Tin tức truyền đi nhanh
chóng, bộ phận thị trường ầm ĩ hết cả lên. Không chỉ có bộ phận thị trường mà
cả bộ phận kế hoạch nơi Hi Hiểu làm việc cùng nhốn nháo hết cả lên.Các đồng
nghiệp thi nhau đến chúc mừng, mọi người ai nấy đều khen ngợi người đàn ông của
Hi Hiểu quả nhiên có tiền đồ. Trong khi đó, Hi Hiểu phải cố gắng lắm mới nặn ra
được nụ cười đáp lại lời khen ngợi của mọi người. Vừa khẽ đưa mắt liếc sang bộ
phận thị trường thì đúng lúc ấy, Lí Tử Duệ và Nhạc Đồng sánh vai đi ra.
Lí Tử Duệ bê một cốc cà
phê, chắc là đang nói chuyện gì đó với Nhạc Đồng, khóe môi khẽ nhếch lên. Đi
đến nhà vệ sinh chỗ cuối hành lang thì Nhạc Đồng rễ vào trong. Hi Hiểu cứ tưởng
Lí Tử Duệ cũng sẽ đi vào, nào ngờ anh ta lại đi thẳng đến chỗ cô. Khoảng cách
giữa hai người ngày càng rút ngắn lại. Vào khoảng khắc cái mùi cà phê thoảng
qua mũi cô, Hi Hiểu lại lần nữa cảm thấy buồn nôn. Cô nhanh tay chộp lấy cốc
nước, uống hai ngụm thật to mới cảm thấy dễ chịu hơn.
Bên tai cô liên tiếp vang
lên những lời chúc mừng và tán dương Lí Tử Duệ. Cô cứ tưởng anh ta đến để nói
chuyện với người ở bộ phận thiết kế. Nhưng bỗng nhiên cô thấy cánh tay nhói
đau. Hóa ra là anh đang kéo tay cô. Bất chấp cái nhìn của các đồng nghiệp xung
quanh, Lí Tử Duệ cúi đầu nhìn cô: -Hi Hiểu, chuyện hôm nay coi như anh sai rồi!
Mặc dù giọng nói rất nhỏ
nhưng trong một không gian kín tĩnh lặng như thế này lại trở nên rất to. Hi
Hiểu ngẩn người, nhìn anh đầy nghi hoặc. Mãi đế