
n khi các đồng nghiệp bụm miệng
cười trước sự “thắm thiết” của hai người cô mới hoang mang ngoảnh đầu đi chỗ
khác, miệng lắp bắp:-Đi chỗ khác đi, có gì đáng cười đâu chứ?
Bộ dạng này của cô chẳng
khác gì một cô gái trẻ đang làm nũng. Ánh mắt của các đồng nghiệp càng trở nên
tinh quái, Lâm Nhiên thậm chí còn “điếc không sợ súng”, ghét sát vào tai cô thì
thầm: -Chị Nhan à, mau tha lỗi cho anh rể đi! Chị mà còn không tha e rằng người
của toàn công ty này sẽ không đồng ý đâu đấy!
Nhan Hi Hiểu phẫn nộ trợn
mắt lườm Lâm Nhiên, đợi cho đến khi Lâm Nhiên ngồi yên vị vào làm việc cô mới
ngoảnh đầu lại, bất chợt chạm phải ánh mắt long lanh của Lí Tử Duệ. Khóe môi
của anh dường như hơi cong lên, tỏ vẻ vô cùng yêu thương và ngọt ngào đối với
vợ. Nhớ lại ánh mắt ngưỡng mộ lúc nãy của đồng nghiệp, Hi Hiểu bất chợt hiểu ra
mọi chuyện. Cô khẽ hắng giọng “Ừ” với anh rồi quay người đi vào nhà vệ sinh.
Kể từ sau khi kết hôn,
hầu như hai người đều ngồi ăn cơm trưa với nhau. Nhưng hôm nay thì khác, đột
nhiên Lí Tử Duệ nhận được điện thoại của khách hàng nên phải ra ngoài tiếp
khách.
Hi Hiểu vốn định ăn tạm
đồ ăn nhanh ở trong công ty, nhưng trải qua những sóng gió ban sáng, thực sự cô
không thể chịu đựng được ánh mắt tinh quái và những lời chúc tụng của đồng sự
với cô. Hơn nữa lại nhớ đến chuyện có thai, nhìn lên đồng hồ thấy vẫn còn sớm
nên cô liền bắt xe đến bệnh viện.
Sự việc đã đến mức này
rồi, cho dù thế nào giữ lại đứa trẻ này cũng chỉ làm vướng chân cô mà thôi.
Nghĩ đến đây, Hi Hiểu lại vô tình xoa xoa vết sẹo trên cánh tay. Mặc dù thời
gian đã khá lâu rồi nhưng đến giờ vết sẹo ấy vẫn lồi lên rất rõ. Trong mơ hồ,
kí ức của cô lại quay trở lại cái ngày hôm ấy, cái ngày cô định dùng dao kết
thúc cuộc đời của mình, nhưng cuối cùng lại chỉ là lời từ biệt đối với tình yêu
của mình.
Ý muốn phá bỏ cái thai
trong bụng vô cùng cấp bách. Nhan Hi Hiểu đi thẳng đến bệnh viện, trực tiếp hỏi
bác sĩ về thủ tục phá thai. Chắc là vì ít khi gặp những cô gái đề cập thẳng vào
vấn đề phá thai như cô nên vị bác sĩ kia có vẻ hơi ngạc nhiên, phải mất hai
giây sau mới định thần lại và dẫn cô tới khoa phụ sản. Đã nghe rất nhiều những
quảng cáo “phá thai không đau” nên Hi Hiểu cứ tưởng rằng chỉ cần cô đồng ý thì
thủ tục phá thai sẽ được thực hiện rất nhanh. Nào ngờ lại phải đặt trước lịch hẹn.
Nhìn thấy những cái tên
nối đuôi nhau thành hàng dài trong quyển sổ đăng kí, Hi Hiểu chợt muốn bỏ chạy
thật nhanh. Chẳng trách mà người ta thường nói, phụ nữ chưa từng trải qua
chuyện phá thai thì không phải là một người phụ nữ hoàn chỉnh. Với tình hình
hiện nay, xem ra trên đời này chẳng có mấy cô gái còn được nguyên vẹn. Xét mặt
bằng chung về tuổi tác thì có lẽ cô là người “hoàn chỉnh” tương đối muộn.
Nhẩm tính thời gian, chỉ
có thứ bảy cô mới có thời gian, thế là Hi Hiểu liền hẹn trước thời gian rồi để
bác sĩ làm một vài kiểm tra có liên quan và rời khỏi khoa phụ sản.
Tiện tay cầm lên tờ tuyên
truyền quảng cáo về các loại thuốc mới mà bác sĩ đưa, Hi Hiểu vừa đi vừa đọc
qua. Đúng lúc chuẩn bị xuống lầu thì điện thoại của cô đổ chuông. Cô liếc nhìn
màn hình, là một số điện thoại lạ: -A lô?
Rõ ràng là đã nghe điện
thoại, vậy mà tại sao ở đầu dây bên kia vẫn không có tiếng người nói. Hi Hiểu a
lô mấy tiếng liền mà không thấy gì, đang định dập máy thì bỗng nhiên bị ai đó
vỗ vai. Cô giật mình ngẩng đầu lên, bất ngờ bắt gặp ánh mắt của Nhạc Đồng. Anh
ta nhìn cô bằng ánh mắt vui vẻ:- Cô Nhan, thật là trùng hợp!
Gần đây sao toàn chạm mặt
con người này thế nhỉ? Nhìn nụ cười của Nhạc Đồng, Hi Hiểu lại thấy hoài nghi
nguyên nhân ba lần bảy lượt chạm mặt anh ta. Kể từ sau khi kết hôn với Lí Tử
Duệ, cái người đàn ông vốn dĩ chẳng có liên quan gì đến mình lại hết lần này
đến lần khác xuất hiện trong thế giới của cô. Điều này không khỏi khiến cho cô
nghi ngờ bản chất của anh ta.
-Phó giám đốc Nhạc khó
chịu ở đâu à?- cô mỉm cười, hươ hươ tờ giấy quảng cáo trong tay: -Giờ bệnh viện
vắng người, khám bệnh tương đối nhanh!
-Tôi đi mua ít thuốc cảm
cúm ấy mà!-Nhạc Đồng lắc lắc túi thuốc trong tay, nhìn cô từ đầu tới chân: -Cô
ốm à?
Thấy anh ta tự nhiên hỏi
như vậy, trong đầu Hi Hiểu chợt nảy ra một ý nghĩ, lẽ nào Nhạc Đồng cố ý theo
dõi cô? Thế nhưng ngẩng đầu nhìn, người đàn ông trước mắt cô đang mỉm cười rạng
rỡ, đôi mắt trong veo dường như chẳng hề ẩn chứa cái ý đồ xấu xa ấy. Hơn nữa,
cô không có tiền, lại không đẹp, theo dõi cô để làm cái gì?
Cảm thấy suy nghĩ của
mình có chút hẹp hòi, Hi Hiểu liền cười nói: -Không, tôi đến thăm một người bạn
thôi!
-À, ra vậy!
Hai người cùng đi ra khỏi
bệnh viện. Vì công ty cách bệnh viện không xa, thấy thời gian còn sớm nên hai người
quyết định không bắt xe mà đi bộ về. Ngửi thấy mùi hương bạc hà nhẹ nhàng trên
người anh, Hi Hiểu chợt nhớ đến Lí Tử Duệ, cô không khỏi thắc mắc: -Chẳng phải
bên thị trường các anh phải đi tiếp khách hay sao? Sao thế, anh không đi cùng
à?
-Tôi không…- Nhạc Đồng
cười nhạt: -Chủ yếu là người phụ trách đề án bên Gia Thái thôi, khô