
thở, rồi đột nhiên bà mở to mắt: -Hiểu
Hiểu, có phải cháu có tin vui không hả?
-Tin vui?
-Nhìn thấy bộ dạng lo
lắng của Tử Duệ lúc nãy, còn vì cháu không nhận điện thoại mà chạy thẳng về
nhà, có khi nào cháu có tin vui rồi không?- mợ Hi Hiểu càng suy đoán càng chính
xác: -Mợ thấy cháu bây giờ béo hơn so với vài năm trước. Lúc nãy ăn cơm lại
thấy cháu toàn ăn đồ cay….
-Mợ à, mợ nói cái gì
vậy?- bị người khác nói trúng tim đen, Hi Hiểu hoang mang vô cùng. Cô vội vàng
đứng dậy, yếu ớt phản đối: -Cháu làm gì có.
Thấy bộ dạng e thẹn như
gái mới lớn của Hi Hiểu, mợ cô cười ha ha, cố tình trêu chọc: -Có thật là không
có gì không?
-Không có mà!
-Có cũng chẳng phải là
chuyện không tốt. Cái con ranh này, làm gì mà cuống lên thế?- mợ Hi Hiểu kéo cô
ngồi xuống bên cạnh: -Hiểu Hiểu, mợ thấy lớn bằng ngần này rồi, có một số
chuyện nên để tự nhiên….
Hi Hiểu cảm thấy chỉ có
vài phút ngắn ngủi mà cô như vừa trải qua một cuộc chiến khốc liệt. Mợ cô chỉ
nói vài câu đã chạm đến vấn đề khó khăn và nguy cơ của cô hiện tại. Cô giả vờ
như không để ý, nửa đùa nửa thật trách mợ: -Mợ đừng nhắc đến chuyện con cái
nữa, Tử Duệ đang ép cháu có con đây!
-Mợ hiểu, mợ hiểu mà!- mợ
Hi Hiểu cười đáp: – Chuyện của thanh niên các cháu, bà già này đâu dám xen vào!
Hi Hiểu cảm thấy nói
chuyện này với mợ để tránh những tai họa sau này. Nhưng vấn đề nguy cấp hiện
giờ chính là mợ cô đòi ở lại đây. Nếu như không để bà ấy ở lại, khó mà tránh
khỏi điều tiếng không hay. Hi Hiểu nhăn nhó khổ sở, nghĩ mãi mà không biết làm
thế nào, cuối cùng đành phải gọi điện cho Lí Tử Duệ…: -Tử Duệ à….
Hình như anh đang rất
bận, từ ống nghe điện thoại phát ra tiếng ồn ào: -Chuyện gì thế?
Giọng điệu như đang bàn
công chuyện, chắc là đang tiếp khách.
Hi Hiểu chợt bần thần,
mấy chuyện vặt vãnh này đâu hợp với không khí bàn bạc chuyện làm ăn xung quanh
anh lúc này. Cô chỉ lắp bắp vài tiếng, thấy anh có vẻ sốt ruột nên đành nói
“không có gì” rồi ngắt điện thoại luôn.
Thời gian sau đó, cô
chẳng thể nào để tâm đến những câu chuyện của bà mợ, cô còn đang mải mê suy
nghĩ tối nay phải ngủ như thế nào. Giày vò đầu óc mãi đến tận hơn sáu giờ, Lí
Tử Duệ mới về nhà. Về đến nhà, anh vội vàng giải thích với Hi Hiểu lúc đó đang
mải mê nấu cơm ở trong bếp: -Lúc buổi chiều bận quá, cô gọi điện lại chẳng nói
năng gì. Vì vậy tôi có hơi bực mình. À phải rồi, thế có chuyện gì à?
Hi Hiểu dở khóc dở cười,
cô chán nản chỉ vào phòng khách, ra ý mợ cô vẫn ở trong nhà. Lí Tử Duệ còn đang
mơ màng chưa hiểu chuyện gì thì đằng sau đã vang lên giọng nói ngọt ngào của bà
mợ: -Tử Duệ về rồi hả cháu?
Lí Tử Duệ ngỡ ngàng
ngoảnh đầu lại, bần thần mất mấy giây mới cố gắng nặn ra được một nụ cười:
-Mợ….
Còn chưa đợi bà mợ kịp
đáp lời thi Tử Duệ đã quay lại nhìn Hi Hiểu, ánh mắt chất chứa sự ngạc nhiên và
nghi hoặc như đang chờ đợi từ Hi Hiểu một lời giải thích. Hi Hiểu bối rối không
biết phải làm sao, nhân lúc mợ không để ý mới nhanh chóng làm điệu bộ bó tay.
Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, đôi lông mày của Tử Duệ lại một lần nữa nhíu
lại. Bà mợ của Hi Hiểu lại tiếp tục bắt chuyện, anh đành phải tỏ vẻ vui vẻ quay
lại nói chuyện.
Một bữa ăn ngon lành diễn
ra trong trạng thái mỗi người một suy nghĩ riêng. Nhân lúc đi rửa bát, Lí Tử
Duệ kéo Hi Hiểu vào phòng ngủ, khe khẽ nói: -Sao bà ấy còn chưa đi?
-Tôi làm sao biết được bà
ý lại có ý định ở lại đây chứ…- Hi Hiểu ấm ức nói: -Lúc buổi chiều đột nhiên bà
ấy nói sẽ ở lại….
-Thế tại sao cô không nói
cho tôi trước?
-Tôi gọi điện thoại cho
anh nhưng anh đang bận. Hơn nữa những chuyện như thế này làm sao có thể bàn bạc
trước mặt bàn dân thiên hạ chứ?
Trước bộ dạng bất lực của
Hi Hiểu, Tử Duệ chỉ biết thở dài. Cô nói đúng, chuyện hôn nhân của hai người
quả thực không thể tuyên bố trước bàn dân thiên hạ được: -Thế bà ấy ở lại mấy
hôm?
-Tôi…chưa hỏi…- Hi Hiểu
rụt rè nói.
-Cô…- Lí Tử Duệ “cô…cô”
cả nửa ngày mà không nói ra được, cuối cùng anh đành phải chịu thua. Hi Hiểu đã
nhẫn nhịn suốt cả buổi chiều, vốn hi vọng đợi anh về sẽ có phương pháp giải
quyết, nào ngờ thấy anh đi qua đi lại mà không biết phải làm thế nào, cô lại
càng sốt ruột: -Anh mau nghĩ cách đi, giờ không phải là lúc khiêu vũ đâu!
-Thế cô bảo tôi phải làm
thế nào?- thấy Hi Hiểu còn định dùng phương pháp so sánh để làm khó người khác,
anh không kiềm chế được gắt lên: -Giờ tôi đang nghĩ xem tối nay phải ngủ thế
nào đây!
-Thế thì anh nghĩ mau
lên, tôi đã nghĩ cả buổi chiều rồi đấy!- chuyện đã đến nước này, Hi Hiểu lo
lắng nói: -Phải lấy lí do gì đó để chúng ta không phải ngủ chung mà vẫn không
bị mợ nghi ngờ.
-Cô nghĩ toàn diện nhỉ,
thế cô đã nghĩ ra cách nào chưa?- Lí Tử Duệ tức tối lườm cô, đôi lông mày lại
nhăn tít lại: – Nếu như mợ của cô không để tâm đến chuyện của chúng ta, còn cô
cũng thẳng thắn mà nói ra mối quan hệ hôn nhân thực sự của chúng ta, hai bên
thẳng thắn đối mặt với vấn đề thì mục tiêu của cô cũng đâu khó để thực hiện.
-Nói vớ vẩn! Nếu như
không để ý đến việc bà ấy sẽ phản đối thì tôi đâu cần phải