The Soda Pop
Mây Gió Đổi Thay

Mây Gió Đổi Thay

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321115

Bình chọn: 10.00/10/111 lượt.

Gia Ký .

Sự xuất hiện của tôi thật vô cùng không đúng lúc.

– Không sao! – Thính Đồng sửa lại y phục vừa nắm tay Gia Ký giới thiệu với tôi.

Tôi hơi cuối đầu, chào ông Thi.

Thi Gia Ký nói:

– Tôi có nghe Thính Đồng nhắc đến cô!

Tôi mỉm cười.

– Sẵn đây xin mời ra ngoài dùng cơm!

Tôi nghĩ họ say mê nhau quên cả ăn uống, nay gặp Trình Giảo Kim xuất hiện buộc

họ phải thay đổi kế hoạch.

– Cảm ơn. Tôi chỉ tiện đường ghé vào đây thăm Thính Đồng , chào một tiếng rồi

đi ngay.

Rõ thật, dưới ánh mặt trời này có biết bao người nói dối - cả nửa giờ lái xe

đến đây rồi lại chối!

– Hiếm có cơ hội mọi người gặp nhau trò chuyện!

Xem ra Thi Gia Ký cũng là người có phong độ.

Tôi đang phân vân, Thính Đồng liền nói:

– Đừng nghe Uất Văn khách khí, tôi đưa chị đến thang máy đi!

Tôi đành phải đi theo họ.

– Sao không gọi điện thoại báo trước cho tôi? – Thính Đồng đi bên tôi vừa hỏi,

giọng bình thản.

– Có gọi đến hai lần, cô đều mắc bận, tôi nghĩ cô không đi đâu nên đến ...

– Có chuyện nên tìm tôi chứ gì?

Lại còn chuyện gì? Con người mới đó mà đã thay đổi đến 180 độ rồi.

– Xem tình hình của cô ấy, thấy bộ dạng ắt là tốt đẹp lắm!

– Nhờ sự giúp đỡ của chị, thật hiệu nghiệm! Hôm khác sẽ đa tạ!

– Cứ nói khách sáo, có chuyện lại tìm tôi!

– Tôi hiểu!

Sau khi ra khỏi xưởng, đột nhiên tôi cảm thấy chán nản. Không thể nói là buồn

bực vì bị lợi dụng day dưa vào một sự tình nghiêm trọng, cho dù Thính Đồng có

là người bạc tình vong ân thì tôi cũng không đến đỗi hẹp hòi như vậy.

Bỗng dưng lại vương lấy những chuyện đâu đâu. Trước kia, tôi chỉ là người chẳng

ra gì, ngày này qua ngày khác; gần đây lại khác, mỗi lần gặp chuyện là tôi nghĩ

ngợi mọi mặt, rồi phân tích, suy xét, được kết quả xong lại đam ra phiền muộn,

tôi nhận ra rằng mọi người chung quanh đối đãi tôi không thật lòng! Tôi chịu

đựng những thiệt thòi, họ đối xử có vẻ tốt với tôi thì liệu họ có thương yêu và

thực lòng?

Suy nghĩ đó thật nguy hiểm!

Trong suốt thời gian đó, tôi vẫn tranh thủ đọc nhiều sách.

Trước kia ở đại học, tôi ưa suy nghĩ, bởi vì thầy, vì bạn cùng nhau khích lệ,

gặp điều khó khăn thì đem ra bàn bạc, dần dần cũng nhập tâm, thấu hiểu.

Đấy là thời gian thật vui thú. Giáo dục ở đại học không chỉ học tập sách vở,

kiến thức, nó còn rèn luyện tâm lý, làm cho con người trưởng thành hơn.

Và bao năm yên phận trong gia đình, tôi lại đâm ra chậm chạp!

Sắp tới, ắt tôi phải đọc sách để tìm lại cảm giác nhanh nhẹn, minh mẫn.

Nói đến sách, tôi đã chuẩn bị để mang theo sang Canada, tôi dặn mình phải mua

nhiều tiểu thuyết!

Tôi thích đọc tác phẩm tả thực vì nó nói nhiều về tâm lý, có những điều khó nói

nhưng được tác giả viết ra, đọc rất thú vị, như ngày hè uống được chum trà

tuyệt ngon vậy.

Tôi thích ở Canada có nhiều thời gian, đọc sách là hợp lẽ. Bái Bái phải thi vào

đại học. Nó có đời sống mới riêng biệt của nó, còn bảo thủ như tôi, thời đại

học đã qua, nay muốn đứa con giá 16 tuổi ở bên mình thì quả là vọng tưởng!

Đền như Cẩm Xương , mỗi năm chắc chỉ thăm tôi không quá ba lần!

Thời gian lần lượt sắp đến ngày lên đường, mẹ tôi hẹn tôi cùng Uất Chân dùng

bữa cơm, gọi là tiễn hành.

Tôi hơi do dự. Từ lúc hai chị em to tiếng qua điện thoại đến nay, tôi chưa hề

gặp qua nó, lòng cũng thấy khó chịu.

Mẹ thấy tôi mặt khó coi, bà cười, nói:

– Lại khiến mặt con bí xị rồi!

Hẳn nhiên, đối với hai đứa con gái, bà yêu thương đứa bé hơn, đó cũng là lẽ thường

tình.

Tôi làm thinh, thực ra giải thích cũng chẳng đến đâu.

– Con nói xem, chắc là mẹ thiên lệch chứ gì? Cứ nói đại ra cho dễ chịu!

Nhược điểm lớn của con là tự ti, làm cao, người ta nhờ cậy, con lại cho là bị

bức hại phải chịu đựng, thấy mình bị xem nhẹ rồi đâm ra ẩn uất, bực tức, muốn

có cắn trả cũng không xong!

Lời chỉ trích của mẹ tôi rất khó chịu, nhưng qua mười mấy năm kinh nghiệm, tôi

chẳng lạ lùng gì.

Có khi nghe bà nói nhiều tôi lại đâm ra nghi ngờ mình chắc là hẹp hòi. Một kẻ

không mưu sức, tự ti tự cảm, làm nguy hại đến lợi ích của kẻ khác.

Tôi vốn muốn mọi sự đều yên lành nên nhẫn nhịn những điều khó nhịn, nhịn rồi

lại nhịn, và người ta cứ đà đó lại trách móc tôi, chẳng hạn như mẹ tôi vậy.

– Con gọi điện đến Uất Chân đi, kẻo nó lại giận nữa!

Rốt cục, tôi cũng gọi điện đến Uất Chân, hẹn mọi người sẽ gặp nhau tại một nhà

hàng.

Uất Chân nhắc mời cả mẹ chồng tôi và Cẩm Linh, mời cả Thính Đồng, nhưng cô ta

mắc bận, thế là chỉ có thân thuộc trong gia đình tôi.

Dù sao thì một giọt máu đào vẫn hơn ao nước lã, nghĩ đi nghĩ lại tôi vẫn khẳng

định là mình thương yêu em gái! Uất Chân có cái hay, cuộc sống đơn độc của cô

nàng thật đáng khen ngợi! Không phải vậy sao? Một người tài hoa, hơi ngạo mạn

nhưng cũng chấp nhận được! Thính Đồng đâu được vậy!

Trên bàn tiệc đưa tiễn, bầu không khí thật vui. Uất Chân là người cứng cỏi, hàm

súc, lúc bé làm điều gì sai trái, nó thà chết chứ không nhận lỗi, nhưng nhiều

lần nó lại chịu sửa đổi, do đó mà tiến bộ và có được như ngày hôm nay.

Uất Chân cố ý ngồi cạnh tôi, luôn gắp thức ăn cho tôi. Hành động ấy, đương

nhiên là biểu lộ t