Teya Salat
Mây Gió Đổi Thay

Mây Gió Đổi Thay

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321084

Bình chọn: 8.00/10/108 lượt.

ình cảm lúc chia tay.

Uất Chân bảo Bái Bái:

– Đến Canada, con phải quan tâm đến mẹ, nếu mẹ con thiếu mất cọng tóc nào là dì

tính toán với con đấy!

Lời dặn dò đứa bé cũng biểu hiện sự quan tâm và đồng cảm.

Tiệc tiễn đưa kết thúc trong bầu không khí hòa hợp, vui vẻ. Hiếm khi bà mẹ

chồng tôi có thái độ như hôm ấy, chẳng nửa lời khó nghe - thật là vạn hạnh.

Theo tôi, thứ nhất là vì có mẹ tôi bên cạnh, chỉ cần hớ hênh cạnh khóe là xảy

ra cuộc chiến, cho nên là phải giữ lời; thứ hai, chắc bà được con trai nhắc nhở

là khó có được con dâu chịu rời xa gia đình, nhận lấy trách nhiệm nặng nề.

Tôi cảm thấy hả lòng hả dạ!

Cuối tiệc, Uất Chân đưa tôi gói quà, nói nhỏ:

– Chị giữ lấy làm kỷ niệm!

Tôi cầm lấy, lòng thật cảm động mối thâm tình của em gái. Tôi đâm ra hối hận vì

đã trách nó trước giờ!

Thực ra, đối phó với tôi rất dễ, chỉ cần có chút lòng tử tế là tôi cảm ơn đến

rơi nước mắt rồi. Khát vọng duy nhất của tôi là được người khác yêu thương – có

trẻ con quá không?

Tôi nắm tay em gái, rất lâu, chẳng buông ra, xúc động nói:

– Em có rãnh đến thăm mẹ với Cẩm Xương!

Uất Chân gật đầu:

– Chị, hy vọng chị hợp với cuộc sống bên đó.

– Được mà, em yên tâm!

Rõ ràng, Uất Chân chẳng yên tâm, đoạn thở dài, nói:

– Sống lặng lẽ không dễ đâu!

Ôi! Có ai nói là dễ dàng?

Chúng tôi ra đi vào ngày thứ bảy, Cẩm Xương muốn quay trở lại Hương Cảng vào

ngày cuối tuần.

Tại phi trường, Thính Đồng cũng vội vã tìm đến, cô có vẻ vui.

– Cô bận quá còn đến làm gì! Ở đây với Canada nội ngày mai là tới rồi. Cô lại

hay đi Mỹ, còn sợ không gặp sao?

Tôi thấy vẻ vội vàng của Thính Đồng mà đau lòng.

– Không, không, - Thính Đồng khoát tay. – tôi đến lì xì cho Bái Bái.

Thính Đồng đưa Bái Bái bao thơ.

– Mẹ! – Bái Bái nhìn tôi, tiện tay nó giao lại bao thơ cho tôi.

– Thính Đồng , không được! Cái này nhiều lắm!

– Đừng lải nhải! Tình bạn chúng mình há chỉ có thế thôi sao!

Tôi an ủi:

– Thính Đồng , hãy giữ gìn sức khỏe! Thi Gia Ký đối đãi với cô tốt chứ?

– Tình thế rất tốt! Không biết có phải do lời nói của bà chị lù khù mà thay đổi

càng khôn hay không?

– Cái gì?

– Áp lực của Gia Ký tự nhiên biến mất, bà vợ anh ta không những không ra uy bức

bách chúng tôi, bà còn định ly hôn ...

Tôi ngạc nhiên, lòng chợt rất xúc động, có vẻ bất nhẫn.

Thính Đồng chắc hẳn là hớn hở.

Trong nhất thời, tôi không nói được gì thì Cẩm Xương đã giục vào bên trong làm

thủ tục lên máy bay.

Mây trắng mênh mông. Tôi mơ hồ vơ vẩn.

Mỗi ngày lại phát sinh chuyện khác nhau, chúng ta phải xử sự thế nào? Là đúng

hay là sai? Rất nhiều khi chúng ta mơ hồ không rõ, lại lắm khi tự cho là đúng.

Tôi rời bỏ thành phố, nơi tôi sinh ra và lớn lên, giờ đây, tôi đi đến một nơi

xa lạ, mới mẻ để tạo lập cuộc sống. Tôi chợt nhớ đến bà Thi Gia Ký mà tôi xem

như kẻ địch, nay lại thấy nặng cả lòng.

Tôi nhìn sang chồng bên cạnh, lòng rất đỗi xúc động!

Không khí ngày hè ở Vancouver chẳng khác gì nhiều, ít ra, từ lúc chúng tôi bước

xuống máy bay cho đến khi Cẩm Xương quay trở lại Hương Cảng, trong suốt tám

ngày, sắc trời một màu xanh biếc, không khí trong lành.

Cẩm Xương rất bận việc, anh đưa hai mẹ con chúng tôi đến ngôi nhà nằm về phía

Tây Vancouver – ngôi nhà xây dựng trên một vùng đất nhuốm sắc thu vàng.

Cẩm Xương đã nhờ các bạn đồng nghiệp nước ngoài mua lại căn hộ đó, có hai gian,

năm phòng ngủ, đủ cho gia đình ba người chúng tôi. Anh còn dự định sẽ đưa hai

bà mẹ đôi bên sang - một động hai con hổ, nhưng vì hoàn cảnh phải sống tha

hương, chắc họ sẽ hiểu và nhường nhịn nhau thôi.

Cẩm Xương nói với tôi.

– Giấy tờ nhà cửa đều đứng tên em! Sau này mọi việc liên quan đến nhà cửa, thuế

má khỏi phải gửi đi lại, phiền lắm!

– Anh không sự em gom hết trốn đi sao?

– Em trốn đi đâu chứ?

– Đương nhiên là nước ngoài rồi!

– Em đừng coi thường, anh mình có giá lắm đấy.

Ôi! Lại cậy thế khinh người. Đàn bà thời nay há dễ xem thường, ai mà chẳng có

dũng khí và lực lượng để giương cờ khởi nghĩa. Hẳn nhiên, cây lớn cũng phải có

cành khô! Chẳng may, tôi lại là cái cành khô ấy. Biết vợ chẳng ai bằng chồng,

tôi đành lẳng lặng rút lui cho rồi!

Nhà có ba người, thực ra hiếm khi được nghỉ ngơi tám ngày, mười ngày. Cả ngay

chúng tôi lái xe vào thành phố mua sắm những thứ cần thiết, chính thức đi đó

đây ngắm cảnh, ăn uống vui chơi, rất thích thú.

Nếu cứ như vậy thì sung sướng biết bao!

Tiếc thay, cảnh đẹp cô chừng. Sáng mai, Cẩm Xương phải rời mẹ con tôi để về

Hương Cảng.

Đêm ấy, tình cảm vợ chồng lạt lẽo, chẳng có gì để nói.

Trời sắp sáng, tôi rất mệt vì không ngủ được. Cẩm Xương quay lưng sang tôi ngủ,

tôi ôm lấy lưng anh và hôn nhẹ.

– Em dậy rồi à? – Cẩm Xương hỏi.

– Không, em không ngủ được!

Cẩm Xương quay người lại nhìn tôi:

– Rời không được phải không?

– Ừ!

– Em không phải nói chúng ta là vợ chồng già sao!

– Đúng vậy, sắp tới Bái Bái sẽ có bạn trai, sau đó lấy chồng, chúng ta chờ bế

cháu!

– Vậy thì còn âu yếm gì? – Cẩm Xương cười tôi.

Tôi véo vào tai anh, nói nhỏ:

– Thực ra chúng ta vẫn còn trẻ.

– Ra là chẳng muốn rời anh.

– Cũng đâu có dễ