
bọn họ chỉ áp sát chia sẻ nhiệt độ cơ thể lẫn nhau.
Mà cô, nghiêng ngả lảo đảo, dưới sự dẫn dắt dịu dàng của anh, đi vào thế giới tình dục.
Người lớn yêu đương, cùng năm đó cô trải qua, hoàn toàn không giống.
Cô căn bản là trốn về Newyork.
Ở Paris mỗi một chỗ rẽ, mỗi một nhà
hàng, mỗi một loại món điểm tâm ngọt…… Đều làm cô nghĩ đến Chúc Bỉnh
Quân, nghĩ đến nụ cười mỉm của anh, đôi mắt xinh đẹp của anh, bờ môi
duyên dáng của anh, cùng với nụ hôn của anh –
Anh ưu nhã phóng khoáng như vậy mà cũng
có lúc bị hành hạ đến thở dốc rên rỉ, khi đó quần áo của cô đều bị cởi
sạch, thân mình trắng nõn mềm mại trần trụi bị anh phủ từng lớp hôn; Cô
bất lực ngâm nhẹ nhộn nhạo cả phòng nhỏ, mà anh vừa thở dốc bên tai cô,
vừa khàn khàn giọng gọi nhũ danh của cô……
Dừng! Không được nghĩ nữa, mỗi đêm đều
bị đoạn ký ức kiều diễm này làm cho ngủ không yên ổn còn chưa đủ sao?
Ngay đến khi trở lại phòng làm việc rồi mà vẫn còn không dừng lại được,
rõ ràng mùa xuân còn chưa tới, phát xuân cái gì a?!
Sự thật là, chỉ cần thấy mặt Chúc Bỉnh
Quân, cho dù bao nhiêu tuổi, cho dù ở nơi nào, Lã Tân Mạn vẫn tựa như
một khối bánh ngọt dễ bị hòa tan, mềm nhũn; Nếu không phải là mê trai,
thì chính là phát xuân, người không biết cũng đoán được!
Cô cầm ly nước lạnh trên bàn lên, ngửa
đầu uống một hơi cạn sạch. Nước lạnh như đang tuôn vào dạ dày, nhưng sao toàn thân vẫn nóng hừng hực, chẳng lẽ là muốn bức cô đi tắm nước lạnh
sao.
“Ảnh chụp cô giao lên lần này, chụp
không tồi.” Ông chủ Lương Sĩ Hồng hôm nay thế mà lại không có lịch trình đi diễn thuyết, cắt băng, nhận phỏng vấn, tham gia triển lãm, kí
tên,v.v……, mà dùng cả buổi sáng để xem hết album mà Lã Tân Mạn đã chụp
khi đi Paris công tác, lúc này đang từ văn phòng xa hoa đi ra, có chút
đăm chiêu nói: “Hơn nữa mấy ngày cuối cùng, có không ít kiệt tác, rất
nhiều cái tôi đã chọn để sử dụng. Lã Tân Mạn, cô sắp thành nghề rồi.”
Cô có chút bất đắc dĩ, “Lời này ông đã nói rất nhiều lần rồi, đại sư.”
“Chậc, cổ đại có Công Tượng học nghề mười năm mới thành, cô gấp cái gì?”
“Đại sư, không phải lần nào ngài cũng
nói tôi chỉ có thể được phong làm thiếu nữ ngọt ngào mơ mộng thôi sao?”
Lã Tân Mạn nghe xong, chỉ là ngọt ngào hỏi: “Nếu tôi không nhanh chân
thừa dịp lúc này phát dương quang đại, kiếm thật nhiều tiền thì sẽ nhanh đến ba mươi tuổi mất rồi –”
“Có người đến cả lúc già mà nội tâm vẫn
như thiếu nữ nha. Tôi cũng từng gặp qua cụ bà đã kết hôn được ba mươi
năm nhưng khi nói về mối tình đầu mặt vẫn sẽ đỏ đấy.” Lương Sĩ Hồng dửng dưng nói.
Nghe đến đó, đột nhiên cô lại nghĩ đến
Chúc Bỉnh Quân, cái vẻ mặt tự do tự tại kia cùng lần đầu gặp cũng không
thay đổi. Anh luôn mê người như vậy, ngay cả khi cùng cô triền miên……
Răng rắc răng rắc, tiếng cửa sập của máy chụp hình liên tục vang lên. Lã Tân Mạn vừa nhấc mắt, phát hiện Lương
Sĩ Hồng đã cầm lấy máy ảnh cô vừa mới để trên bàn chuẩn bị rửa ảnh, nhắm ngay cô, chụp vài tấm.
“Ông làm gì vậy?”
“Cô nên nhìn thử vẻ mặt của chính mình
đi.” Lương Sĩ Hồng đưa máy chụp hình cho cô. “Có là thiếu nữ ngọt ngào
mơ mộng hay không thì ảnh chụp này là bằng chứng tốt nhất.”
Cô không dám nhìn. Ảnh Lương Sĩ Hồng
chụp người luôn luôn vô cùng tốt, bắt được thần rất chuẩn xác, thường
thường khi Lã Tân Mạn nhìn thấy, đều run run từ đáy lòng. Cô thật sự
không dám nhìn vẻ mặt mình khi nghĩ đến Chúc Bỉnh Quân.
“Yêu đương rồi sao? Cô cũng đi Paris vài lần rồi, sao lần này đột nhiên có diễm ngộ vậy? Không phải cô luôn luôn không để mắt đến ai cả sao, cho dù George Clone đứng ở trước mắt cô, cô cũng không nhìn thấy mà?” Lương Sĩ Hồng nhếch nhếch khóe miệng, cười
mỉa.
Vị Lương đại sư này tuy rằng đã gần năm
mươi tuổi, nhưng vẫn giữ được dáng người gầy gò như trước. Mày rậm, mũi
ưng kiên cường, lúc ông ta không mắng chửi người khác, không lườm nguýt
người khác, không bày mặt thối ra thì cũng được xem là một lão soái ca.
Nhưng Lã Tân Mạn đối với ông ta không hề có cảm giác. Cũng tựa như lần trước bọn họ đi đến Âu Châu lấy tài liệu, lúc chuyển máy bay có gặp một diễn viên điện ảnh nổi tiếng quốc tế,
phong độ của vị kia phải nói là cực phẩm ngay tại trước mặt Lã Tân Mạn,
còn thân thiết cười với cô, nhưng Lã Tân Mạn hoàn toàn không thấy được
ông ta, trực tiếp đi qua. Chuyện này truyền khắp trong ngành, trở thành
một trong những tài liệu quan trọng mà cô bị giễu cợt.
Lẽ ra dáng vẻ bề ngoài của cô kiều mỵ đa tình như thế, hẳn là khắp nơi đào hoa, nhưng vài năm đến nay, Lương Sĩ
Hồng phát hiện, Lã Tân Mạn này nhìn như cô gái nhỏ ngọt ngào nhưng bên
trong quả thực như đã hạ quyết tâm muốn thanh tâm quả dục rồi.
“Đối phương là ai? Tôi có quen không?”
“Không, không có đối phương nào cả.” Cô đổi sắc mặt, phủ nhận toàn bộ.
“Nga — không biết tên a. Đó là tình một
đêm sao?” Lão soái ca vừa lòng gật gật đầu,“Vô cùng tốt, đi Paris nên
như vậy. Thầy lấy cô làm vinh.”
“Tôi không có — chúng tôi không phải –”
“Không cần nói nữa, còn nói nữa chắc sẽ
thành quấy nhiễu tình dục nơi công sở mất. Chuyện riêng tư mà.” Lương Sĩ Hồng hoàn