
hông sao nha, đừng lo lắng.”
Chúc Bỉnh Quân cũng không ung dung như
vậy, biểu cảm trên khuôn mặt tuấn tú càng thêm nghiêm túc, “Cứ để anh
tới nói với Lã chủ nhiệm, anh sẽ tự mình đi một chuyến.”
“Gần đây anh ấy rất bận, suốt ngày không thấy bóng người.” Cô không chút để ý mà nói, “Bất quá anh ấy cả đời này đều là như vậy, em cũng quen rồi. Bác sĩ các người đều giống nhau, phải chờ tới lúc các người rảnh rỗi, đại khái phải tới sau khi về hưu, hoặc
là, giống ba mẹ em, trải qua một vụ tai nạn giao thông –”
Chúc Bỉnh Quân đột nhiên buông tay cô ra, sau đó, hiếm thấy mà cởi mở ở nơi công cộng ôm cô.
“Làm sao vậy?” Cô mềm mại ngả vào lòng anh, có chút kinh ngạc hỏi.
“Anh sẽ không như vậy.” Vô cùng ngắn gọn, nhưng chính là hứa hẹn.
Một câu thôi cũng khiến cho lòng của cô
dâng tràn mãn nguyện, cười đến rất ngọt rất ngọt, ôm eo của anh, giống
như con mèo nhỏ làm nũng trong lòng anh.
Khi cảnh đẹp đang diễn ra trước mặt,
tình nhân lại đang ngọt ngào, đột nhiên, thân thể Chúc Bỉnh Quân cứng
đờ, như là bị ong mật chích một cái.
Cô lập tức phát hiện không ổn, ngẩng đầu, ý cười vẫn còn trên mặt mà hỏi, “Làm sao vậy?”
Chúc Bỉnh Quân cứng ngắc buông cô ra, vẻ mặt vốn đang dịu dàng thoáng cái đã biến mất, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm một người đàn ông đang đi về phía bọn họ.
Người đàn ông tuy rằng tuổi không còn
nhỏ, tóc cũng xám trắng, nhưng vẫn giữ được dáng người trung bình, phong độ vẫn nhanh nhẹn như trước. Ông ta có một đôi mắt hoa đào biết cười,
thoạt nhìn…… lại thấy thật quen mắt.
“Không ngờ đến chỗ này lại gặp được con. Được nghỉ làm ra ngoài hẹn hò với bạn gái sao?” Đối phương cười đến
thực từ ái, tiếng nói mê người cũng giống hệt như Chúc Bỉnh Quân. “Vị
tiểu thư này là ai? Không giới thiệu với ba một chút sao?”
“Không cần.” Chúc Bỉnh Quân lạnh lùng cự tuyệt, hoàn toàn không chừa đường sống. Quay đầu đi, mang theo Lã Tân
Mạn một mạch rời khỏi, bước chân không chút do dự dừng lại.
Lã Tân Mạn kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mắt, lại nhìn anh. Đó là cha anh sao?
Người đàn ông kia cũng không có tức
giận, giống như là người ba hòa ái gặp phải đứa con cáu kỉnh, sủng nịch
cười cười, gật đầu chào, rồi nhìn theo bọn họ đi.
“Đó là ba anh à? Cãi nhau với ba sao?” Cô lại ôm thắt lưng anh, “Đừng tức giận nữa, mặt của anh thoạt nhìn thật đáng sợ nha.”
Cho dù có lửa giận ngập trời, cũng bị tình nhân mật ngọt làm nũng dập tắt hết.
Anh thở dài một hơi, rõ ràng trầm tĩnh
lại, cúi đầu nói với cô: “Về sau dù có gặp người kia ở đâu đi nữa cũng
phải quay đầu bước đi, biết không? Hoàn toàn không cần nghe ông ta nói,
cũng không cần trả lời lại.”
Cô nháy mắt to nhìn anh, “Được, em biết.”
“Không muốn hỏi anh vì sao à?” Anh không nhịn được mà mỉm cười.
“Muốn a. Có điều, anh muốn nói sẽ nói cho em biết.”
Chúc Bỉnh Quân trầm mặc. Bọn họ chậm rãi đi qua một gian lại một gian cửa hàng hàng hiệu của Minh Lượng rộng
lớn, mặt hàng đủ loại kiểu dáng mê người giống như đang vẫy tay, mê hoặc khách hàng bỏ tiền ra.
Tiền…… Tất cả đều là tiền.
Vừa đi, anh vừa thong thả mở lời.
“Từ nhỏ, cha anh thường mang anh xuất
ngoại, đi chơi khắp nơi. Giống như đến các loại thương trường mua sắm,
cửa hiệu danh tiếng, chỉ cần anh thích, thấy đến cái gì liền có thể mua
cái đó.”
Như vậy không phải tốt lắm sao? Có cảm
giác như người cha kia vô cùng yêu chiều anh, nhưng vì sao…… giọng điệu
của anh lại mệt mỏi như vậy?
Người bên cạnh giống như hoa giải ngữ
vậy, lẳng lặng nghe. Khiến người ta không nhịn được mà muốn nói hết,
muốn đem tất cả đều nói ra. Cũng nên là lúc, để cô biết rốt cuộc anh là
người như thế nào.
“Có điều đó là thời điểm ông ta buôn bán lời. Nhưng đánh bạc đâu thể nào vĩnh viễn kiếm tiền được?” Quả nhiên,
bắt đầu chuyển tiếp đột ngột, tiếng nói anh cũng chuyển lạnh. “Ông ta
đánh cược thắng, tiêu tiền bừa bãi khắp nơi, một chút cũng không xót,
bởi vì kiếm được quá dễ dàng. Vừa quay đầu lại đã đem toàn bộ đánh cược
hết, cho nên rất nhiều lúc cũng không lấy được vốn về.”
“Vậy…… Lúc đó phải làm sao?”
“Không làm sao cả, ông ta đến chỗ vay
tiền muốn gỡ vốn. Tài ăn nói của ông ta cực kỳ tốt, buôn bán lời tiền sẽ hào phóng trả lại, cho nên ông ta lại có thể một lần tiếp một lần trở
mình từ đáy cốc, không ngừng tuần hoàn.”
Yên lặng, cô vuốt ve cánh tay anh, động viên tinh thần cho anh.
“Theo anh thấy, những người đó đã không
khuyên can, ngược lại còn cầm tiền đi đầu tư, cũng là trợ Trụ vi ngược.” Cuối cùng anh nhàn nhạt kết luận: “Mặc kệ người kia có nói hay đến thế
nào, có giả vờ quan tâm đến thế nào, thì cả đầu óc vẫn đều chỉ có tiền
như cũ. Thế nên nếu ông ta tìm em, nhất định là muốn dụ em đầu tư, em
nhất thiết không thể bị lừa, biết không?”
Trợ Trụ vi ngược: Trụ ở đây là Trụ Vương, nghĩa của câu này là tiếp tay cho kẻ xấu làm điều ác.
Lã Tân Mạn dùng sức gật đầu,“Được.”
Không hỏi gì, không nói nhiều, cũng
không cảm thấy Chúc Bỉnh Quân nói về cha mình giống như nói đến nhân vật cường đạo có cái gì không đúng. Anh không nhịn được sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, vô cùng yêu thương nói: “