
chọn đúng lúc này động đậy thân người. Đôi mắt nhắm chặt
bỗng từ từ mở ra, dáng vẻ nhăn mày nhíu mắt của anh trông thật quyến rũ. Anh
nhìn chằm chằm vào Mạc Tường đang ở ngay trước mặt mình. Điểm khác duy nhất lúc
này chính là thứ mà anh nhìn thấy lại là khuôn mặt cười tươi tắn của Đinh Mỹ
Mãn, nên anh theo thói quen nhấc đầu lên chạm nhẹ vào cằm của cô: “Anh đoạt
giải rồi”.
“Ngốc quá, em biết rồi, anh đã nói suốt cả buổi rồi
mà”. Anh phối hợp nhịp nhàng quá khiến Mạc Tường vô cùng hứng khởi.
“Em đã đợi anh rất lâu đúng không?”.
“Ha ha, làm gì có, có lâu hơn nữa em cũng sẽ đợi anh.
Chỉ đáng tiếc tối nay không thể ở bên anh được, để hôm khác nhé”.
Những lời nói này khiến người nghe có thể tưởng tượng
ra biết bao điều, lại cộng thêm những hành động ân ái, thân mật giữa hai người…
Tất cả mọi thứ đều lọt vào tầm mắt của Đinh Mỹ Mãn, cô chỉ biết đứng đó lặng
câm. Người ta thường nói, sau khi uống rượu thì lời nói rất chân thật. Chính vì
đã say nên người đàn ông có thể vứt bỏ đi phòng tuyến cuối cùng, đường hoàng
nói lời ân ái với người phụ nữ khác trước mặt cô hay sao?
Mỹ Mãn chìm vào lặng im, chỉ còn biết mỉm cười trong
đau khổ, lặng lẽ rút lui về một góc phòng, ngồi xem “vở kịch hay” đang công
chiếu.
Có thể Mạc Tường đã nói đúng, tuy anh rất tốt, nhưng
chưa đủ để vì người phụ nữ nào đó mà tu tâm dưỡng tính, tất nhiên càng không
thể vì cô mà thay đổi được.
Có lẽ lòng nhẫn nại của Giả Thiên Hạ là có hạn. Tóm
lại, vì mùi vị của “cỏ đầu tiên” khá thơm ngon, cho nên anh mới làm mọi việc để
có thể nếm lại được vị. Một khi anh đã đạt được mong muốn rồi, thì cũng đồng
nghĩa với việc hai người họ lại trở về như trước kia. Đợi đến một lúc nào đó,
cô không thể chịu đựng được nữa mà muốn bỏ đi, thì anh chắc chắn chẳng thèm níu
kéo, thậm chí còn buông tay không chút luyến tiếc. Cô sẽ bị tổn thương, vậy còn
anh, có sao không? Có lẽ chỉ cần ngẫu hứng tìm một cô nàng dịu dàng, xinh đẹp
nào đó trong danh bạ giải toả, anh sẽ nhanh chóng quên cô ngay lập tức.
Cô thực sự sợ hãi. Muốn bỏ đi thì phải nhân lúc còn sớm, đừng đợi đến khi khiến
cho bản thân thương tích đầy mình rồi mới nghĩ tới việc quay lại như lúc đầu!
“Xoạt”, tiếng động rất nhẹ phát ra do có người kéo tấm
rèm cửa sổ lên, chưa đủ để đánh thức người vẫn còn đang ngủ. Chỉ có điều ánh
nắng chói chang bên ngoài cửa sổ chẳng nể nang gì mà xông vào làm phiền Giả
Thiên Hạ. Mí mắt anh động đậy, mày cau có bực bội. Sự tức giận thể hiện quá rõ
ràng đó cũng chẳng khiến người kia biết điều an phận. Người ấy lại tiếp tục kéo
nốt tấm rèm còn lại, tiếp đó còn bật tất cả đèn treo tường, đèn hành lang, đèn
ngủ hai bên giường… ở trong phòng lên.
Giả Thiên Hạ từ trước đến nay luôn là một người có yêu
cầu cao trong chất lượng cuộc sống, cho dù là đi công tác thì phòng khách sạn
cũng phải đầy đủ đèn điện chiếu sáng. Nhưng yêu cầu của anh khi ngủ lại càng
cao hơn, nếu như những thứ đèn điện đó làm chói loá mắt anh vào buổi sáng hôm
sau, thì lúc tỉnh dậy đừng trách anh lại cáu gắt, nổi giận.
“Đinh Mỹ Mãn, em chán sống rồi đúng không?”. Cố gắng
quay người sang phía khác, thậm chí còn dùng cả chăn che lên mặt, tất cả mọi
thứ đều thử nhưng cuối cùng Giả Thiên Hạ đành bỏ cuộc. Trận say bí tỉ hôm qua
khiến đầu anh đau như búa bổ, tâm trạng vì thế lại càng tồi tệ hơn. Cho dù như
vậy, nhưng trong câu đe nẹt này cũng vẫn mang chút dịu dàng, khoan dung.
Song tất cả những gì anh nhận được chỉ là một khoảng
không tĩnh lặng.
Rất tốt, cuối cùng cũng chịu an phận. Giả Thiên Hạ vô
cùng hài lòng trước kết quả này. Anh đang định ngủ tiếp, thì bỗng nghe thấy
giọng nói không phải là của Mỹ Mãn vang lên.
“Chị Mỹ Mãn đi đâu mất rồi ấy”.
Anh tiếp tục lặng thinh, đầu óc vẫn chưa lấy lại đủ
tỉnh táo.
“Anh Thiên Hạ, coi như em xin anh đấy, mau tỉnh dậy
đi, mọi thứ đang loạn xạ cả lên rồi. Chị Mỹ Mãn thực sự đã bỏ đi rồi”. Người
trợ lí này cũng không phải ngày đầu mới nhận chức, cậu đương nhiên hiểu được
muốn đánh thức anh tỉnh dậy từ giấc ngủ say là một nhiệm vụ vô cùng khó khăn.
Nếu như không phải vừa sáng ngày ra một loạt các sự kiện từ trước đến nay chưa
hề có dồn dập ập tới thì cậu cũng chẳng dại gì mà mạo hiểm sinh mạng đi thách
thức anh.
Lại một hồi im lặng khá lâu, ngay vào lúc cậu trợ lí
định tiếp tục nhắc lại câu nói vừa nãy một lần nữa, Giả Thiên Hạ đã mở mắt ra,
ngồi bật dậy giống như bị điện giật vậy. “Cậu vừa nói cái gì cơ?”.
Ánh mắt của anh rất ghê rợn, vẻ mặt càng khiến người
khác phải khiếp sợ. Nhưng sự việc rất nghiêm trọng, cho nên anh trợ lí vẫn tiếp
tục liều mạng nhắc lại sự việc: “Chị… chị Mỹ Mãn bỏ đi rồi”.
“Bỏ đi? Thế nào mà lại bỏ đi? Đang yên đang lành thế
tại sao lại bỏ đi chứ?”. Anh đang cố gắng nhớ lại mọi chuyện, ánh nắng chói
chang ngoài cửa sổ không ngừng chói vào mắt anh khiến Thiên Hạ khó lòng suy
nghĩ cho cặn kẽ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
“Đúng là chị ấy đã bỏ đi. Lúc nãy em nhận được điện
thoại của phóng viên, họ hỏi em “bà xã” mà anh nhắc tới trong lễ trao giải liệu
có phải là Mạc Tường không, l