
quá nhiều rồi! Làm gì có chuyện nắm
tay cũng là tình cờ?”. Ngay bản thân Tạ Mục Đường cũng cảm thấy những lời an ủi
hoang đường này không thể tiếp tục nói được nữa, tốt nhất là cứ dội thẳng gáo
nước lạnh vào còn hơn. Việc đang hệ trọng, tốt nhất là nên làm gì đó thực tế
hơn một chút: “Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì đây? Đài báo nói không tính, mình
nói cũng không tính, ngay cả những gì cậu suy đoán cũng loại bỏ đi, tốt nhất là
nên gọi điện thoại hỏi thẳng Mỹ Mãn đi”.
“Còn gọi cái gì nữa chứ? Vào lúc này mà cô ấy chịu mở
máy thì mới lạ đấy”. Tuy rằng nói như vậy nhưng Giả Thiên Hạ vẫn cứ lấy di động
ra, gọi điện thoại cho cô.
Kết quả đương nhiên không khiến anh thất vọng: Tắt
máy!
“Cậu muốn đi đâu chứ?”. Thấy anh dập điện thoại, vùng
vẫy thoát khỏi sự kìm hãm của mình, Tạ Mục Đường không khỏi lo lắng, sợ rằng anh
bạn mình đang trong trạng thái cả giận mất khôn có thể sẽ làm ra những chuyện
không thể ngờ được, nên vô cùng căng thẳng đứng chặn trước cửa nhà anh.
“Đến đài truyền hình cô ấy làm việc”. Đôi môi mím chặt
dần thả lỏng, anh đã đưa ra một câu trả lời khá là tỉnh táo.
Cô không dám quay về nhà, lẽ nào có thể không đến đài
truyền hình sao? Kì nghỉ phép chắc chắn cũng đã hết rồi, cho dù hôm nay cô
không tới, thì cùng lắm anh đợi thêm một đêm nữa có sao!
Nói cho cùng, Giả Thiên Hạ vẫn chưa thấu hiểu Đinh Mỹ
Mãn cho lắm, cô là người vô cùng lợi hại!
Dù gây ra bão tố lớn tới mức nào thì cô vẫn chẳng hề
nghĩ tới vấn đề phức tạp kiểu như dám hay không dám, Mỹ Mãn cứ thế đường hoàng
về nhà.
Ngay vào giây phút Giả Thiên Hạ giật mạnh cánh cửa ra,
người phụ nữ này liền bước vào với vẻ mặt vô cùng mệt mỏi. Cả hai người họ đều
sững sờ, cô vẫn hỏi như không có chuyện gì hết: “Chà, hai người nghe thấy tiếng
bước chân của em sao? Vừa hay em đang định gõ cửa”.
“Vừa hay”? Hai chữ tưởng như nhẹ nhàng nhưng lại chọc đúng
vào chỗ nhạy cảm, khiến anh đau đớn. Chính cảm giác trái tim đau đớn này đã
khiến Giả Thiên Hạ khó lòng duy trì được thần trí, lẽ nào còn bắt anh phải mỉm
cười hỏi cô câu: “Gần đây em có khỏe không? Đi chơi có vui không?” nữa hay sao?
“Đi ngay vào đây!”. Sau khi liếc nhìn cô, nhận định rõ
tên đàn ông chướng tai gai mắt kia không xuất hiện, anh liền đanh giọng, khuôn
mặt cau có thậm tệ dường như có thoải mái hơn đôi chút. Cô đã quay lại, thế thì
tốt quá rồi, ít nhất còn chưa tới mức gạo nấu thành cơm không thể cứu vãn nổi!
Giọng nói quen thuộc, ngữ khí quen thuộc, ngay cả bộ
dạng, thái độ đang muốn bùng phát cuồng nộ mà vẫn cố gắng nén nhịn lại của anh,
cô đều ghi khắc tận tim. Chính là người đàn ông này, anh đã chiếm hữu hết cuộc
đời từ khi sinh ra cho tới bây giờ của cô. Trước mặt anh cô không cần phải để
tâm đến trang phục, sắc mặt, thậm chí chẳng phải suy nghĩ gì, chỉ cần sống tự
nhiên nhất có thể là được. Chỉ có điều lúc này, anh lại khiến cô cảm thấy xa
lạ, định mở miệng rồi mà chẳng biết phải nói gì, cô cúi đầu im lặng đi vào nhà.
Liếc qua màn hình ti vi thấy chương trình tin tức giải trí vẫn đang phát, lại
nhìn sang khuôn mặt cau lại vì tức giận bên ngoài cửa, cô càng cúi đầu thấp
hơn, giống như một đứa trẻ làm việc sai trái sợ người lớn trách phạt. Cảm giác
sợ hãi vô duyên vô cớ xuất hiện trong đầu khiến Mỹ Mãn hoảng loạn, ngay hơi thở
cũng trở nên rối bời.
“Mình còn có việc, đi trước nhé”. Tạ Mục Đường là
người rất biết điều, trông thấy Đinh Mỹ Mãn đang ngại ngùng có điều gì muốn nói
mà chưa dám cất lời, anh dự cảm chẳng bao lâu nữa sắp có sóng to gió lớn ập tới
đây. Những việc trong nhà kiểu này, anh là người ngoài không tiện xen vào, tất
nhiên là phải nhanh chóng rút lui, để lại không gian riêng cho hai người họ.
Giả Thiên Hạ chẳng hề nể mặt anh bạn thân chút nào,
không buồn để tâm đến việc đi hay ở của bạn mình, ánh mắt anh lúc này chỉ nhìn
chằm chằm vào Đinh Mỹ Mãn.
Giây phút ấy, Đinh Mỹ Mãn vẫn theo thói quen cũ, ngây
ngô tưởng rằng trốn tránh là có thể giải quyết được mọi tình huống khó khăn.
Thế nhưng mặc cho cô có trốn tránh đến đâu thì ánh mắt tràn đầy nộ khí ấy vẫn
đeo đuổi cô như hình với bóng vậy! Tạ Mục Đường vừa rời khỏi, cô liền bất giác
nhận ra căn nhà này thật quá chật chội, không khí quánh đặc, chẳng ai lên tiếng
phá vỡ sự im lặng tưởng chừng như bất tận ấy, khiến cho cô ngột ngạt tới mức
gần như nghẹt thở.
Cô thầm nghĩ sẽ nói bất cứ điều gì cũng được, chỉ cần
không để mọi thứ im lặng như vậy, có lẽ không khí trong nhà sẽ ổn hơn: “Em…”.
Vừa mở miệng, cô mới nhận ra cổ họng mình lúc này
dường như tắc nghẹn. Sau khi hắng giọng một lúc, thì cô lại chẳng có đủ dũng
khí để nói ra những lời đã chuẩn bị từ trước.
“Em thì làm sao?”. Anh cố gắng tỏ ra bình tĩnh, bàn
tay nắm chặt rồi lại thả ra, cuối cùng vẫn giữ được lí trí tặng cô một nụ cười,
động viên cô nói nốt những gì còn dang dở. Thiên Hạ nhận định chắc chắn rằng cô
đang muốn giải thích, chỉ là chưa biết phải bắt đầu từ đâu. Không cần để ý
nhiều, chỉ cần cô mở miệng nói ra những tin tức đó đều là do báo đài thêm mắm
thêm muối, hoặc từ đầu đến cuối mọi chuyện