
đều chỉ là “tình cờ”, thì anh hoàn
toàn chấp nhận giảm chỉ số trí tuệ tới mức thấp nhất, tin tưởng cô mà không hề
nghi hoặc, không so đo tính toán gì thêm.
“Tin tức báo đài đưa…”.
“Anh đã xem rồi”. Anh không hề tỏ thái độ gì, tiếp tục
mỉm cười, chỉ có điều trong nụ cười có ẩn chứa ý cảnh cáo. Anh chỉ muốn nói cô
biết rõ là phải suy nghĩ cho thật kĩ, uốn lưỡi bảy lần rồi hãy nói, đừng có coi
anh là thứ đồ chơi gọi đến thì đến, bảo đi thì đi là được.
“Em muốn nói là mọi việc đã trở nên thế này rồi, nếu
chúng ta cứ tiếp tục ở bên nhau thì dù là đối với ai cũng chẳng hay ho gì. Anh
nghĩ xem nên là anh dọn ra ngoài hay là em sẽ đi tìm một chỗ ở thích hợp khác
đây…”.
“Em tốt nhất là im miệng ngay cho anh, đừng có nghĩ bất
cứ cái gì hết!”. Sắc mặt Giả Thiên Hạ sa sầm lại khiến cho suy nghĩ của cô bị
cắt đoạn. Thật không ngờ sự khoan dung, độ lượng của anh với Mỹ Mãn chỉ đổi lại
được phán xét “tử hình” dành cho chuyện tình cảm của hai người, ngay cả chút
thời gian kháng án cũng không hề có. Thế mà lại còn ngập ngừng làm mặt buồn
rầu, đang định tỏ ra mình rất đáng thương sao? Nếu đã như vậy anh sẽ không ngại
ngùng mà lùi một bước, cho cô một cơ hội làm lại từ đầu: “Được rồi, em có thể
nói tiếp được rồi. Nhưng tốt nhất là phải nghĩ cho kỹ rốt cuộc mình muốn nói
cái gì đấy”.
“Ừ, ừ.” Cô gật đầu lia lịa, bày tỏ sự tán đồng: “Em
nghĩ là với mối quan hệ hiện nay của chúng ta, sống tách ra thì hợp lí hơn…”.
“Đinh Mỹ Mãn! Làm mình làm mẩy thì cũng phải có giới
hạn, muốn gây sự cũng phải có mức độ của nó chứ”. Anh đóng cửa mạnh bạo, nhưng
cũng chẳng thể làm giảm bớt sự tức giận lúc này. Sau đó, anh hít thở sâu, ổn
định lại tâm trí, giọng nói dịu dàng, thái độ ôn hòa hơn: “Anh vẫn còn nhớ đã
hứa với em sau khi quay về sẽ ăn mừng chiến thắng cùng em, chỉ là nhà đầu tư tỏ
ra nhiệt tình quá, bất đắc dĩ phải đi ăn mừng cùng với họ một bữa. Thật không
ngờ anh lại bị say bí tỉ, không biết được cô ta đã đưa anh về phòng. Anh lại
càng không thể hiểu nổi rốt cuộc tấm ảnh đó là ở đâu ra, lúc say rượu anh thực
tình không thể khống chế được hành vi của mình”.
Thiên Hạ còn nhớ cô đã từng nói rằng mỗi lần muốn được
nghe lời giải thích, anh đều từ chối, rất tốt, lần này cô muốn anh nói nhiều
đến mức nào anh cũng sẽ không hà tiện lời mà tận tình giải thích. Phải chăng
làm như vậy thì sự việc có thể kết thúc, không gây sự tiếp được chăng?
“Đây không phải là chuyện quan trọng”. Trước hành động
giải thích cho hành vi của mình hiếm thấy ở Thiên Hạ, trước tiên Mỹ Mãn cảm
thấy bất ngờ, tiếp đó thì nở nụ cười khổ sở. Lẽ nào anh cho rằng cô đang làm
mình làm mẩy vì ghen tuông với người phụ nữ đó sao? Cho dù không có Mạc Tường
thì cũng chẳng thể đảm bảo hai người họ có thể yên ổn ân ân ái ái đến già được!
Cô đã chịu quá đủ cái tính cách đó của anh rồi, anh dường như không để tâm đến
bất cứ chuyện gì, cho dù cô có muốn ra đi, anh cũng vẫn sẽ thản nhiên, vui vẻ
nói câu “đi cẩn thận, không tiễn”.
Đúng vậy, “không tiễn”. Bản thân anh đã chẳng muốn níu
kéo, lại càng chẳng muốn lưu luyến tiễn đưa, thậm chí ra đi còn nhanh hơn cô.
Giống như hồi mới li hôn vậy, cô còn chưa kịp quay người bước đi thì anh đã
biến mất tung mất tích rồi.
“Chi bằng em cứ trực tiếp nói với anh, rốt cuộc em tức
giận vì điều gì chứ?”. Hình như lòng nhẫn nại của anh đã giảm đi ít nhiều, trò
chơi “đuổi bắt” này cũng đến lúc phải kết thúc rồi.
“Không có gì hết, em rất ổn”. Anh đang có thái độ gì
thế? Người đã sai rốt cuộc là ai? Dựa vào cái gì mà làm như kiểu người phụ tình
bạc bẽo là cô không bằng ấy! Đinh Mỹ Mãn tin chắc rằng cô mới là người có tư
cách để bực bội lúc này: “Chỉ là em không còn yêu anh nữa thôi”.
“Nói lại lần nữa xem nào!”. Ánh mắt anh nhíu lại vì
quá tức giận, giọng nói rít ra khiến người nghe cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Mỹ Mãn nuốt nước miếng, khí thế hùng hồn khi nãy giảm
đi đến quá nửa, cô phải dồn hết mọi dũng khí mới dám lặp lại lần nữa: “Em không
còn yêu anh nữa…”.
“Khốn kiếp, em có bản lĩnh thì thử lặp lại một lần nữa
xem nào!”.
Mỹ Mãn không có đủ bản lĩnh, toàn bộ lòng dũng cảm đều
bốc hơi hết, chỉ còn biết nhìn chăm chăm vào anh.
“Rất tốt, vậy thì anh cũng không cần thiết phải khách
khí với em nữa đúng không?”. Đây không phải trò chơi mua bán, giao dịch, không
hề có quy định nào nói nhất định phải có người đồng ý, kẻ gật đầu thì mới thành
công. Anh đã chẳng còn chút nhẫn nại nào để ý đến việc cô có yêu hay không nữa.
Đừng có mong ngóng anh sẽ buông tay từ bỏ thêm lần nào nữa, cùng lắm là đổi
sang chơi một trò mới mang tên “ép buộc tình yêu” là được chứ gì!!!
ღ ღ ღ
“Một đêm phu thê trăm ngày ân ái”. Câu nói ấy
đúng là vớ vẩn!
“Không thành tình nhân cũng có thể làm bạn bè”. Câu
nói này lại càng chẳng đúng thực tế chút nào!
Ít nhất là trong quan hệ phu thê của hai người, Đinh
Mỹ Mãn không hề nhìn thấy cách cư xử kiểu “trăm ngày ân ái” lại càng chẳng thấy
“cũng có thể làm bạn bè”. Những gì mà cô cảm nhận được chỉ là anh chồng cũ công
tư bất phân tới mức nghiêm trọng. Anh đột nhiên xin từ