
n có thể vinh quang lãnh giải nhà sản xuất xuất sắc nhất về nữa
đấy. Sau đó gần như chắc thắng kéo được cựu bà xã quay về cạnh mình, cùng một
lúc thành gia lập nghiệp. Biết bao người đàn ông ngưỡng mộ và mong muốn được
như cậu, cậu có tư cách gì xị cái mặt ra chứ?”.
Vừa nói, tay Mục Đường vừa cầm theo tấm thiệp đáng
thương bị chủ nhân của nó vứt lung tung trên mặt bàn nãy giờ.
Trong tấm thiệp đó là thông báo mời đến tham dự một lễ
trao giải hết sức uy tín, trước giờ Giả Thiên Hạ vẫn luôn khao khát đạt được
giải thưởng nhà sản xuất xuất sắc nhất, thậm chí còn cho rằng đạt được nó coi
như đã công thành danh toại, bất cứ lúc nào cũng có thể rút lui khỏi ngành.
Bây giờ trông thấy niềm khao khát đó chỉ còn cách mình
không bao xa, theo lí mà nói, anh phải cực kì vui mừng mới đúng. Trên thực tế
ngay cả những người không rõ chân tướng cũng vui như mở cờ trong bụng, liên tục
nhiệt liệt chúc mừng cho thành công của anh. Chỉ riêng mình anh buồn bã rầu rĩ,
chẳng có chút động tĩnh gì, trốn trong văn phòng làm việc mà sầu muộn…
“Cậu nói xem rốt cuộc phụ nữ nghĩ những gì chứ? Bây
giờ mình không những chịu kết hôn với cô ấy, thậm chí còn đồng ý “sáng tạo” ra
thứ sẽ phá vỡ cuộc sống hạnh phúc hoàn mĩ của hai người. Vậy mà cô ấy chẳng
những không cảm động lại còn bảo mình đi mà tìm một con lợn cái mà kết hôn.
Sinh một đứa con để ràng buộc nhau chắc chắn hơn thì có gì sai chứ? Cô ấy có gì
mà phải bực tức, chán ghét? Được mình sủng ái quá nên sinh kiêu căng sao?”.
“Nói thật lòng, theo đúng logic cậu nói thì đi tìm một
con lợn cái kết hôn cũng chẳng chệch nhau mấy đâu.” Tạ Mục Đường nhếch mày vui
mừng trước nỗi đau của bạn thân.
“Chẳng chệch mấy đâu? Tại sao có thể không chệch mấy
được chứ? Cậu thử “đá” Lâm Ái, rồi bắt một con lợn cái về nhà để nó ngày ngày
nghênh tiếp cậu đi làm về xem có khác nhau không?”. Giả Thiên Hạ vô cùng kích
động, đứng phắt dậy, vừa hét vừa múa may quay cuồng.
“Thế thì do khả năng biểu đạt ngôn ngữ của cậu có vấn
đề”. Tạ Mục Đường đưa ra nhận xét chân thành. Đều là đàn ông, lại là bạn thân
lâu năm của Giả Thiên Hạ như thế, anh đương nhiên biết một người không thích
trẻ con chút nào mà chủ động mở miệng nói muốn có một… chà, muốn có một “tiểu
quỷ”, thì đó là một chuyện vô cùng khó khăn. Trong đó chắc chắn hàm chứa biết
bao tình yêu sâu đậm, dâng trào, tuy nhiên anh thì hiểu nhưng Đinh Mỹ Mãn chưa
chắc đã hiểu được.
“Mình đã biểu đạt rất rõ ràng”. Về vấn đề này thì Giả
Thiên Hạ hoàn toàn chắc chắn, anh dám khẳng định mình đã nói chuyện này rành
mạch lắm rồi. Chỉ là người phụ nữ anh yêu không chịu đón nhận, hoặc là cô không
hề có dự định đẻ con cho anh đấy thôi. Nghĩ đến đây, sắc mặt anh liền sa sầm
lại. “A Đường, cậu nói xem nếu như một người phụ nữ không muốn sinh con cho
cậu, thì điều đó đồng nghĩa với cái gì?”.
“Cô ấy không có khả năng sinh sản”. Tạ Mục Đường đưa
ra phán đoán nhiều khả năng nhất.
“Cô ấy có”.
“Vậy thì cô ấy sợ sau khi sinh con sẽ mất dáng”.
“Cô ấy không sợ”.
“Bây giờ cô ấy vẫn muốn đặt sự nghiệp lên trên hết”.
“Không thể nào!”.
“Cô ấy không thích trẻ con”
“Cô ấy rất yêu trẻ con”.
“… Cô ấy không yêu cậu”. Tạ Mục Đường thực sự muốn hét
vào mặt Giả Thiên Hạ một câu: Có nhiều việc đừng có ép người quá đáng, nhất
định phải ép người ta nói ra một lí do với sức sát thương lớn như vậy sao, việc
gì phải khổ thế?
“Chết tiệt, cô ấy dám sao?”. Không hiểu Thiên Hạ lấy
đâu ra sự tự tin mạnh mẽ đến vậy, cho dù người bên cạnh đã nói đến khả năng xấu
nhất rồi, anh vẫn có thể xoay chuyển tình thế theo chiều hướng hoàn toàn khác.
Tạ Mục Đường khóc cười không xong, đành đưa mắt liếc
qua đống tro vừa đốt danh thiếp, bĩu môi nói: “Cô ấy có dám hay không thì mình
không biết, có điều mình biết rằng chúng ta đã hẹn cô ấy ăn mừng vào tối nay,
nếu như không đi thì sẽ muộn mất đấy. Có lẽ cậu nên nhân cơ hội này mà dẫn cô
ấy đi tham gia lễ trao giải luôn đi, không khí lãng mạn ban đêm thường làm con
người ta đắm say, mê man, những gì muốn xảy ra chắc sẽ xảy ra thôi…”.
Lời nói này đúng là còn đáng giá hơn trăm câu ngàn
chữ, còn chưa nói dứt lời, anh đã đưa tay cầm lấy chiếc áo khoác ngoài rồi xông
ra khỏi phòng làm việc.
Cùng Giả Thiên Hạ tham dự lễ trao giải thưởng ư?
Đây chắc chắn là một đề nghị vô cùng tồi tệ, Đinh Mỹ
Mãn đã không nhận được thiệp mời tới dự lại càng chẳng được lọt vào danh sách
đề cử, chạy đến đó chẳng phải là phơi mặt ra cho người ta cười sao? Tuy nhiên
Giả Thiên Hạ lại nói một câu: “Một phòng nhưng có tới hai chiếc giường riêng
biệt, anh cũng chẳng có ý định gì đen tối cả, chỉ mong muốn có thể chia sẻ niềm
vui với em ngay trong giây phút đầu tiên giành được giải thưởng thôi”, vậy là
cô cứ như bị thần sai quỷ khiến đồng ý ngay với anh.
Ngay sau khi họ làm xong mọi thủ tục đăng kí lên máy
bay, đèn trong khoang máy bay dần tắt đi, đồng thời nghe thấy tiếng cất cánh
vang bên tai, Mỹ Mãn liền cảm thấy hối hận. Cô liếc nhìn phong cảnh bên ngoài
nhưng chỉ toàn là một màu đen tĩnh lặng, ngoài ánh đèn phát sáng trên đường bay