nghỉ”, đây là thật, nàng không còn đủ sức mà nghĩ nữa, liên tục năm ngày với lượng công việc ngập đầu đã vét sạch
thể lực của nàng.
“Quá lãng
phí!”, vị đồng nghiệp bỡn cợt nói, “Như vậy là không được, ngươi đã
trưởng thành rồi mà còn ru rú trong nhà suốt hai ngày nghỉ, chẳng phải
quá mức lãng phí sao? Ngươi nên tìm một tên bạn trai.”
“Nói tìm là tìm được chắc? Đâu phải đồ ăn ngoài chợ, muốn cái gì liền có cái đó?” Hồng Tư Giai lắc lắc đầu.
Vị đồng nghiệp đặt hồ sơ lên bàn rồi cầm cái ví lên.
“Ngươi cho
là ngoài chợ không tìm được một tên sao? Có khi chân mệnh thiên tử của
ngươi ở ngoài đó không chừng, chẳng qua, vấn đề là ngươi không chịu bước ra khỏi cửa.”
Đối với lời
trêu chọc của đồng nghiệp, Hồng Tư Giai không khỏi mỉm cười, “Cám ơn lời vàng ý ngọc của ngươi. Đã hết giờ rồi, về nhà thôi, lão công của ngươi
còn đang chờ để đèo ngươi ra chợ mua đồ ăn tối đó.”
Hai nữ nhân cùng hi ha cười, khoác tay nhau ra khỏi công ty luật.
Hồng Tư Giai trở vể Đại Hạ, mở hộp thư trước cửa chung cư lấy ra thư tín, nàng rất
nhanh xem kĩ từng bức thư, phát hiện thấy một lá gửi từ Kỳ Kỳ, liền mở
ra.
Trong thư,
Kỳ Kỳ kể cho Tư Giai rất nhiều chuyện thú vị của bối bối, cùng với tình
yêu thương của Điền Tuấn đối với nàng, thậm chí còn nói nàng lại mang
thai…. Mỗi một chuyện của nhà nàng đều viết ra toàn diện, nhưng là trong thư không hề lộ ra một tia liên quan tới hắn.
Hồng Tư Giai chán nản gấp lá thư lại, thang máy cũng đã đi đến tầng của nàng. Bước
ra khỏi thang máy, nàng lấy chìa khóa ra mở cửa căn hộ của mình.
Trong phòng
bốn phía đều im lặng như tờ, yên tĩnh và đơn điệu là hình dung rõ nhất
về cuộc sống hiện tại của nàng. Từ khi rời đảo trở về, nàng từng cầu
nguyện mỗi một lần mở cửa, mỗi một lần nghe máy, thậm chí trong mỗi một
lá thư sẽ có tin tức Cổ Việt Mạn. Nhưng là ngày đêm nối tiếp, thời gian
cứ tích tắc qua đi, mà cầu nguyện chỉ đổi lấy tuyệt vọng, nàng rốt cục
đã hiểu rõ ràng, khi hắn cũng không một lần quay đầu lại, cũng không nói một câu liền đột nhiên biến mất, nghĩa là hắn đã không muốn cùng nàng
có một chút liên quan.
Mỗi suy nghĩ kéo theo một tầng băng tuyết phủ lên người nàng, đem tâm nàng đóng băng giá lạnh.
Buông ví da, cả người nàng ngã lên ghế sô pha mềm mại.
“Mệt mỏi quá!”, tay phải vỗ vỗ bóp bóp lên bả vai trái, tiếp theo lắc lắc cái cổ đã cứng ngắc các cơ.
Theo như
nhân viên thẩm mĩ viện nói, tắm trong bồn nước ấm cùng vài giọt tinh
dược thảo mộc có thể xóa tan mệt nhọc trong người. Như vậy hẳn là lúc
này nên tắm bồn ấm áp, thoải mái, vì bản thân thả lòng một chút!
Nhỏ vào vài
giọt tinh dược thảo mộc, phòng tắm trong nháy mắt tràn ngập mùi hương dễ chịu của dược liệu tinh tế, Hồng Tư Giai cởi quần áo trên người ra,
tiến vào trong bồn tắm lớn, hưởng thụ ma lực thần kì, khoan khoái của
thảo dược.
Đang lúc đắm chìm trong bồn tắm tràn ngập mùi hương, tiếng chuông cửa bỗng vang vang bên tai nàng.
Hồng Tư Giai bất đắc dĩ nói: “Nhất định lại là người quản lí hoặc là người thu phí gì đây…”
Nàng mặc kệ, làm như chưa hề nghe thấy tiếng chuông.
Một lát sau, chuông cửa lại vang lên, lần này còn kiên trì hơn lần trước.
Nàng không kiên nhẫn bước ra khỏi phòng tắm ấm áp hương thơm, vội vàng mặc áo choàng tắm, thắt chặt đai lưng, đi ra mở cửa.
“Đến đây,
đến đây.” Nàng dùng sức một chút mở cửa, mỉm cười lễ phép, “Xin
hỏi……..”. Trong nháy mắt, lời nói của nàng biến mất, bốc hơi.
Đứng trước
mặt nàng, không phải quản lí, cũng chẳng phải người thu tiền, mà là một
nam nhân cao lớn tóc đen, trên người khoác một bộ vét vừa vặn.
“Sao..sao..sao… làm thế nào….. là anh?” Trái tim mãnh liệt đập, nàng kinh hoàng, cứng họng nói không nên lời.
Vất vả thật nhiều ngày để đóng kín trái tim, nhưng lúc này, bức tường băng lại từng giọt từng giọt đổ xuống..
Cổ Việt Mạn nhướng một bên lông mày, cười trừ nói: “Sao vậy? Tư Giai!? Không định mời ta vào nhà?”
“A..A……”,
nàng rốt cục tìm lại được giọng nói của chính mình, khó khăn lên tiếng:
“Mời vào”, nàng kéo nhanh thắt lưng áo choàng bông.
Cổ Việt Mạn
đi vào phòng khách, nhìn bốn phía xung quanh, lại quay đầu nhìn áo
choàng trên người nàng, “Ta đã tùy tiện quấy rầy em sao?”
“Không..không….. Không có..”, nàng kích động lắc lắc đầu.
Ngẩng đầu
nhìn con ngươi đen đã lâu không nhìn thấy kia, nàng phát hiện ra trong
mắt hắn hiện lên một tia nghi hoặc; nàng cau mày suy nghĩ, cúi đầu nhìn
chính mình, tựa hồ hiểu được hoài nghi của hắn.
Hắn nghĩ đến sẽ nhìn thấy một nam nhân khác ở nơi này sao?
“Thực ngượng ngùng, em đang định tắm”, nàng giải thích, đột nhiên nhớ tới phép tắc của chủ nhà: “Mời ngồi, không cần khách sáo.”
Cổ Việt Mạn
ngồi xuống, Hồng Tư Giai cũng ngồi theo trên sô pha cách hắn một đoạn,
không khí trong phòng khách nhất thời mang một vẻ nặng nề.
“Xem ra em sống rất tốt?”
“Hoàn hảo. Anh thế nào? Mọi thứ trên đảo đều tốt chứ?” Nàng không biết nên nói cái gì.
Nhìn ánh mắt sâu không lường được kia, nàng cảm thấy bản thân thở không nổi, nàng
rất muốn nói với hắn những lời thật lòng, rằng sau khi rời khỏi đảo,
nàng m