
phải là lãng phí thời gian?”
Hồng Tư Giai nâng cằm biện hộ, nói cùn: “Đó là chuyện của ta, không cần các hạ nhọc công lo lắng!”.
Một đôi con
ngươi ánh lóe giận, hai phiến môi mỏng nhếch thành đường cong khi hắn
xoay người, cúi đầu nhìn nàng. Hồng Tư Giai chỉ cảm thấy một trận run
rẩy ập đến, ánh mắt kia, thoạt nhìn thực sự vô cùng nguy hiểm.
Cổ Việt Mạn
im lặng nhìn, tựa hồ khống chế được lửa giận của bản thân, cuối cùng
chính là chỉ nhún nhún vai, phát ngôn hờ hững: “Tùy ngươi”.
Nàng ngược lại, càng giận sau lời nói của hắn, liền khiêu chiến: “Hừ. Ta sẽ ở lại chỗ này!”.
Hắn cười chua độc, khiến nàng bỗng thấy run tới tận tủy.
“Ta đã nói,
tùy ngươi, ta chỉ là hảo tâm nhắc nhở, nơi này không phải Đài Loan, một
nữ nhân như ngươi một thân một mình ở chỗ này, khả năng tự rước lấy
phiền toái là không nhỏ”.
Ngay khi
nàng định mở miệng phản bác, cái người giúp việc đã dẫn nàng qua lên
xuống thê lại xuất hiện ở cửa. Cổ Việt Mạn không nói, chỉ hướng hắn
ngoắc ngoắc tay ra hiệu rồi lập tức quay lại công việc nhìn Tư Giai chăm chú:
“Buổi nói
chuyện cùng ngươi đã giúp ta mở rộng không ít, dù sao ít nhất cũng là
cho ta biết nữ nhân cũng có dũng khí can đảm”, Khóe miệng khẽ cong cong: “Tái kiến”.
Hồng Tư Giai nắm chặt hai tay thành nắm đấm, thật muốn một quyền đánh trúng thẳng
mặt tên kia, quát vào mặt hắn, hắn là cái tên tự đại, ngạo mạn! Đồ đáng
giận!
Nàng giận
đùng đùng, bước nhanh về phía cửa, đi xuống lên xuống thê, sau lại xoay
người phát hiện Cổ Việt Mạn ở đằng sau theo sát. Nàng lấy lại được tự
chủ liền châm chọc cười: “Cám ơn lòng chiêu đãi khó quên của ngươi!”,
rồi quay ngoắt đi tiếp.
Ngay tại
thời điểm cánh cửa ngăn giữa nàng với hắn đóng gần hết, Cổ Việt Mạn cuối cùng chêm thêm một câu: “Chuyến cuối cùng hôm nay quay lại cảng tàu
Jamaica sẽ khởi hành lúc tám giờ, ngươi tốt nhất nên trở về thuyền ngay
đi”.
Hừ! Tưởng cứ như vậy mà đem nàng ném ra khỏi tiểu đảo?
Nằm mơ! Đừng tưởng bở!
Hồng Tư Giai không có lên chuyến tàu cuối cùng rời khỏi đảo.
Sau khi trú
lại tại nhà trọ phía sau tòa thành của Cổ Việt Mạn, dù sự tình không
được thuận lợi như mong muốn chút nào, nhưng vì không nỡ để biểu muội
ngồi nhà lo lắng lâu, nàng vẫn là gọi điện thoại về cho Kỳ Kỳ, nói chính nàng đã bình yên đến Nha Mua Thêm, cũng gặp gỡ chủ đảo Cổ Việt Mạn.
[Tư Giai, ngươi có thật nhìn thấy Cổ Việt Mạn?'>
Qua điện thoại, khẩu khí Trình Kỳ Kỳ giật mình không khỏi hô hấp loạn, khiến cho nàng thực thấy nghi ngờ.
“Chẳng lẽ tìm hắn rất khó sao?”
Kì thật, khi đến nơi đây nàng rõ ràng cảm nhận được thế lực đáng sợ của Cổ Việt Mạn, nếu không phải quá may mắn gặp được cháu hắn, nàng quả là không biết
phải làm cách nào mà có thể tiếp kiến con người này.
[Hắn hắn... nói như thế nào?'> Đầu kia Trình Kỳ Kỳ rõ ràng lộ ra run sợ.
Hồng Tư Giai bất khả tư nghị nói: “Kỳ Kỳ, người kia khủng bố đến như vậy sao?”
[Người kia?... ... ...Ngươi chỉ người kia là ai?'>
Nàng giả bộ? Hay là bị dọa ngốc đến mất trí nhớ luôn rồi?
“Đương nhiên là chỉ Cổ Việt Mạn!”
[Hắn...'> Kỳ Kỳ sửng sốt trong giây lát [Ngươi vì sao lại hỏi như vậy?'>
“Mỗi khi
nhắc đến tên hắn, thanh âm của ngươi liền run rẩy…”, Hồng Tư Giai đột
nhiên nhớ lại lời Cổ Việt Mạn ‘đừng có quá tin tưởng Kỳ Kỳ biên chuyện
xưa nói quá, bởi vì có thể tin theo lời nàng kể, cơ hồ là trời sập cũng
nên’.
Chẳng lẽ biểu muội che dấu chuyện gì không chịu thẳng thắn nói rõ?
[Cổ Việt Mạn hắn...'> Kỳ Kỳ lại ngưng bặt [... ta là có cảm giác hắn như ma quỷ hóa
thân, hắn bề ngoài là vì thể diện, che giấu nội tâm tà ác, hắn ôn nhu
chính là độc dược Satan!'>
Hồng Tư Giai đầu tiên là sửng sốt, sau lại ẩn ẩn cười trộm: “Mấy hình dung của ngươi tuy là hơi quá phô trương, nhưng nói thật cũng rất chuẩn xác.”
[Tỷ cũng đồng ý?'> Trình Kỳ Kỳ thấy có người cùng cảm nhận, sung sướng ha ha cười to.
Đang lúc bên kia còn cười lớn, Hồng Tư Giai lại bỗng nhiên im bặt khiến không khí trầm hẳn.
“Kỳ Kỳ!”
Kỳ Kỳ cũng
cảm nhận được ngữ khí quái dị của biểu tỷ nàng, bèn im lặng thu hồi
tiếng cười, thấp thỏm hỏi: [Có chuyện gì vậy tỷ tỷ?'>
“Cổ Việt Mạn miệng lưỡi thật nhanh, ta không tra ra được chút dấu vết nào.”
[Hắn không
chịu nói ra nơi của bối bối?'> Trong đường dây điện thoại lập tức truyền
đến một tràng tiếng khóc thê lương [Tư Giai! Tỷ làm ơn, tìm hắn nói
chuyện, vì ta, vì con gái ta, ta thật sự, thật sự rất nhớ nó...'>
“Ngươi từ từ nào, đừng khóc, không cần quá lo lắng, ta nhất định tìm được biện pháp tìm ra bối bối.”
Thế nhưng, tiếng khóc bên đầu dây bên kia không giảm còn có phần tăng lên.
[Điền Tuấn... Hắn.. hắn rốt cuộc đem bối bối của ta chạy đi đâu chứ?!'>
Tấm lòng cha mẹ biển rộng trời cao, nàng có thể cảm nhận được Kỳ Kỳ, vì đứa nhỏ mà ruột gan như đứt từng khúc một.
Hồng Tư Giai chán nản hít sâu một hơi.
“Bây giờ chỉ có duy nhất một cách; ở nơi này ngươi và Điền Tuấn nhất định có vài
người bằng hữu, mau mau cho ta tên, có lẽ ta có thể tìm ra dấu vết nào
đó từ miệng họ.”
Kỳ Kỳ nức nở vài tiếng, thanh âm khóc lóc dần ng