
đồ của cậu bé xuống biển, tạo hiện
trường giả rằng cậu bé đã chết đuối. Kể từ đó, ngoài bọn chúng và ba tôi, không
ai biết cậu bé vẫn còn sống.
Tôi phải ấn ngực vài lần mới có thể nghe hết câu chuyện, bởi
ngực tôi đau đến mức tôi không thở nổi. Hóa ra từ đầu đến cuối, người chúng tôi
tin tưởng nhất, người ba tốt nhất của tôi và Cảnh Mạc Vũ đều lừa dối chúng tôi.
Tôi còn thấy không thể chấp nhận, huống hồ Cảnh Mạc Vũ.
“Nói như vậy, anh ấy không phải là trẻ mồ côi, ba mẹ anh ấy
vẫn còn sống?” Tôi hỏi.
Ba tôi không trả lời.
“Họ là ai? Nhất định ba biết thân phận của họ, đúng không?”
Ba tôi vẫn lặng thinh.
“Con phải nói cho anh ấy biết sự thật.” Tôi bấm số điện
thoại di động của Cảnh Mạc Vũ nhưng đầu máy bên kia mới đổ một hồi chuông, ba
tôi đã vội vàng bấm nút tắt.
Sau đó, giữ chặt tay tôi. “Không được, con không thể nói với
nó. Ngôn Ngôn, con hãy nghĩ đi, Mạc Vũ luôn tưởng rằng nó là trẻ mồ côi, ba đã
nhận nuôi nó, cho nó cuộc đời mới… Nếu nó biết ba che giấu sự thật khiến nó và
ba mẹ ruột cốt nhục phân ly, chắc chắn nó sẽ không tha thứ cho ba. Nhất định nó
sẽ rời khỏi Cảnh gia, rời xa chúng ta.”
Bàn tay cầm ống nghe của tôi buông thõng, tôi để ống nghe về
chỗ cũ.
Đúng vậy! Tại sao Cảnh Mạc Vũ tự nguyện hy sinh bản thân vì
Cảnh gia? Đó là vì anh biết ơn ba tôi đã trao cho anh cuộc đời mới, vì muốn trả
ơn dưỡng dục của ba tôi… Nếu anh biết người anh biết ơn suốt hai mươi lăm năm
thực ra là người hại anh và ba mẹ cốt nhục phân ly thì anh sẽ nghĩ gì, sẽ xử sự
như thế nào?
Còn tôi, con gái của kẻ thù, người vợ mà anh bị ép cưới… anh
sẽ phản ứng ra sao?
Tôi cố gắng suy nghĩ nhưng đầu óc hoàn toàn trống rỗng,
không có đáp án rõ ràng. Lồng ngực tôi đau buốt như bị xé toạc, dạ dày quặc
thắt, bụng dưới co rút từng cơn…
Cảnh vật xung quanh ngày càng mờ nhạt, máu trong cơ thể đông
cứng… Tôi lờ mờ nghe thấy tiếng chuông điện thoại trên bàn, ba tôi nhấc máy…
Tôi đoán là Cảnh Mạc Vũ gọi về, giơ tay muốn nắm bắt thứ gì đó nhưng chỉ có hư
không…
“Ngôn Ngôn?”
Tôi nghe thấy tiếng ba gọi tôi. Tôi muốn trả lời, há to
miệng nhưng không thể thốt ra câu gì. Sau đó, tôi nghe thấy ba tôi hét lên:
“Ngôn Ngôn! Vú Ngọc, mau gọi bác sĩ Giang, Ngôn Ngôn ngất xỉu rồi!”
***
Tôi giật mình tỉnh giấc, người toát mồ hôi lạnh. Tôi đang
nằm trên giường trong phòng mình, bác sĩ Giang đang đo huyết áp cho tôi. Bác sĩ
Giang nói huyết áp của tôi hơi thấp, nhịp tim nhanh hơn bình thường, nhiệt độ
cơ thể hơi cao… Ông hỏi ba tôi tình hình gần đây của tôi. Ba tôi nói dạ dày của
tôi không tốt, hầu như chẳng ăn uống gì, lại suốt ngày kêu mệt mỏi.
Tôi bổ sung: “Gần đây dạ dày cháu có vấn đề hay sao ấy, suốt
ngày nôn khan.”
Thấy tôi tỉnh dậy, bác sĩ Giang quay sang hỏi tôi: “Kinh
nguyệt tháng này của cháu có bị chậm không?”
Tôi gật đầu. “Chậm mười ngày rồi ạ!”
“Để chú đưa cháu đến bệnh viện kiểm tra toàn diện, có khả
năng cháu đã có thai.”
Trong bệnh viện, tôi viện cớ quá mệt mỏi nên từ chối mọi
cuộc kiểm tra khác, chỉ tiến hành thử thai. Kết quả thử thai nhanh chóng được
đưa ra, là “dương tính”. Ba tôi vui mừng hớn hở nhưng vẫn lo lắng kéo tay tôi
dặn dò: “Ngày mai, con nhất định phải kiểm tra toàn diện, đặc biệt là kiểm tra
tim, nhớ chưa?”
Tôi lặng lẽ gật đầu, nhẹ nhàng sờ lên bụng. Niềm vui ban đầu
nhanh chóng tan biến, thay vào đó là một nỗi hoảng sợ chưa từng có. Tôi sợ con
tôi chưa ra đời đã mất cha…
Cơn gió thu cuốn lá vàng bay khắp nơi, mang theo cảm giác
đìu hiu như trong thơ ca.
“Ba, nếu biết bị lừa, liệu anh ấy có hận chúng ta không?”
Ba nắm chặt tay tôi. “Có thể không hận sao? Ba đã lừa nó
suốt hai mươi lăm năm, bắt nó làm nhiều chuyện nó không muốn, đến bây giờ…”
Ông nhìn tôi, gương mặt không còn vẻ bá đạo và uy nghiêm như
ngày nào, chỉ còn lại mái tóc bạc một nửa và những nếp nhăn nơi khóe mắt. Vào
thời khắc này, ông không còn là Cảnh Thiên Hạo hô phong hoán vũ mà chỉ là một
người cha, một ông già bảo vệ con gái trong những năm tháng cuối đời. “Ngôn
Ngôn, con nghĩ nói cho Mạc Vũ biết sự thật, nó sẽ vui sao? Không đâu, nó sẽ
càng đau khổ. Coi như ba xin con, đừng nói với Mạc Vũ…”
Tôi biết bí mật này là quả bom hẹn giờ, một khi phát nổ, nó
sẽ hủy hoại một gia đình đang hạnh phúc viên mãn. Cả ba, tôi và Cảnh Mạc Vũ sẽ
rơi vào bất hạnh. Lời nói dối có thể tồn tại trên đời là vì nó luôn được khoác
một chiếc áo lộng lẫy mà sự thật không có. Tôi cũng không muốn cởi bỏ chiếc áo
khoác lộng lẫy đó, không muốn Cảnh Mạc Vũ đối diện với sự thật xấu xí nhưng… ba
mẹ ruột của Cảnh Mạc Vũ thì sao? Việc chúng tôi che giấu bí mật liệu có công
bằng với họ?
“Ba, ba mẹ anh ấy vẫn còn sống phải không? Họ đang ở Mỹ đúng
không, họ mang họ Ngô đúng không ạ?”
Ba tôi ngẫm nghĩ một lát. “Ba cũng không rõ lắm. Ba có nghe
nói họ sống ở Mỹ, nhiều năm trước đã sinh con trai, con gái thành đàn… Sự việc
đã qua hơn hai mươi năm, chắc họ đã quên Mạc Vũ từ lâu.”
“Quên…” Làm gì có ba mẹ nào quên con cái mình?
Nhận ra sự dao động của tôi, ba tôi lại cất giọng vỗ về:
“Ngôn Ngôn, bây giờ con sắp có em