
đang cầu xin tôi xử lý cậu một trận sao?”
“Vũ lực không thể giải quyết được vấn đề”.
“# @ # $ # %”
Phong Bình cầm chặt ống nghe, không thể nói xen vào
được, nhưng nghe thấy hai đấu khẩu, cũng cảm thấy hành vi của Đường Ca Nam rất
hung hăng. Cô vội cúp điện thoại, gọi điện cho Đường Minh Tuyên, bảo họ yên
tâm.
Đường Hạo Vân nghe thấy tin đó cũng rất vui, sau một
hồi vui mừng thì lại thấy nghi ngờ tính chân thực của thông tin này. Dù sao thì
phía cảnh sát cũng chưa điều tra được gì, Phong Bình lấy thông tin ở đâu? Anh
vừa nói khiến Đường lão phu nhân cũng thấy nghi ngờ. Nhưng Đường Minh Tuyên thì
hoàn toàn tin lời Phong Bình.
Một lúc sau, Đường Ca Nam gọi điện về nhà nói với mọi
người là mình vẫn ổn.
Cuối cùng thì mọi người cũng thở phào nhẹ nhõm. Đường
lão phu nhân an tâm nhưng vẫn mắng cho anh một trận. Dù là bị mắng, Đường Ca
Nam cũng đành phải nghe.
Thế là vụ mất tích kỳ lạ này cũng được khép lại.
Sau chuyện này, Phong Bính Thần than vãn với Phong
Bình, trên thế giới này không có ai dám ngồi thư thả trong quán bar uống rượu
để anh phải chạy khắp nơi đi tìm.
Phong Bình mỉm cười an ủi anh: “Đều là người một nhà,
việc gì phải nói như thế”.
Phong Bỉnh Thìn nghe vậy, quay một góc 45 độ ngẩng mặt
lên trời, nước mắt đầm đìa, nhăn nhó thở dài: “Đúng là con gái chỉ ưa bề
ngoài”.
Dù thế nào thì chuyện này cũng đã kết thúc.
Khi máy bay riêng của Đường Trạm hạ cánh xuống New
York thì nhận được tin con trai đã về nước an toàn.
Đường Ca Nam giữ im
lặng trước sự ghé thăm của bố.
Trên thự tế, trong suốt quá trình sự việc xảy ra, anh
mới là người ù ù cạc cạc từ đầu đến cuối. Chỉ có điều diễn biến cụ thể quả thực
không thể cho người ngoài biết được, hơn nữa, ai mà biết được khách sạn lại xảy
ra mưu sát? Chỉ có điều, điều không thể ngờ tới hơn là bố lại đến tận New
York.
Ông bố từ trước đến nay không bao giờ để ý đến việc
gì, vậy mà lại quan tâm đến sự sống chết của con mình? Đúng là khiến người ta
ngạc nhiên. Ngoài cảm giác đắc chí tàn nhẫn, Đường Ca Nam còn có
cảm giác nhục nhã vì mình đã có chút cảm động. Anh cảm thấy khó xử vì sự cảm
động của mình, bờ đê tình cảm kiên cố bao nhiêu năm bỗng nhiên có lỗ hổng, tình
cảm dào dạt trào vào, khiến anh không kịp trở tay. Nỗi oán hận sầu thương chôn
chặt bao nhiêu năm, đã lên men biến đổi mùi vị, đã biến dạng, mất đi dáng vẻ
vốn có của nó.
Anh thấy tâm trạng rối bời, trong lòng trào dâng biết
bao thứ không thể diễn tả bằng lời. Tuy ngoài mặt không biểu lộ cảm xúc gì
nhưng nỗi đau dịu dàng và khoái cảm tàn nhẫn đang vật lộn trong lòng. Trong
suốt quá trình này, không phải anh giả vờ ngủ thì cố tỏ vẻ phong độ, im lặng từ
đầu đến cuối không nói một lời. Anh thấy mình đã đi qua một đoạn đường rất rất
dài, vô cùng cực nhọc mới đến được đến đích, nhưng lại quên mất dự định ban
đầu.
Nếu bạn muốn hỏi rốt cuộc anh và bố có thù hận gì thì
câu trả lời là không có. Ngược lại, khi anh còn nhỏ, người mà anh vô cùng
ngưỡng mộ, vô cùng tôn kính là bố. Nếu nhất định phải tìm một bước ngoặt thì đó
là vài ngày trước khi mẹ anh qua đời. Thỉnh thoảng anh nhìn thấy xe của bố ở
bên ngoài, trên ghế phụ cạnh ghế lái có một người phụ nữ. Anh đuổi theo chiếc
xe gọi bố nhưng bố không nghe tiếng, lái xe phóng vọt đi. Không biết vì sao
chuyện ấy lại khiến anh đau lòng như thế, ngay cả lúc ngủ nằm mơ cũng mơ thấy
bố không cần anh nữa. Dĩ nhiên, sau này anh biết rằng người phụ nữ ấy không có
quan hệ đặc biệt với bố, nhưng lúc ấy anh đã thực sự đau lòng trong một thời
gian rất dài, thậm chí bệnh của mẹ cũng bị đổ cho thói đào hoa của bố.
Lúc mẹ qua đời, anh mới 6 tuổi. Một câu bé xinh xắn,
cô đơn. Lúc mẹ còn sống thì ốm yếu, cần được chăm sóc nhiều hơn anh. Bố thì lúc
nào cũng coi công việc là số một, thời gian ở bên trợ lý còn nhiều hơn người
thân. Dần dần anh trở thành một cậu bé bướng bỉnh, ngỗ ngược, thường xuyên lấy
sai lầm và những trò đùa ác ý để gây chú ý với bố, tạo rất nhiều phiền phức cho
ông bố vốn đã rất bận rộn vì công việc, nhưng đứa trẻ nghịch ngợm, thích phản
kháng lại càng khiến phụ huynh ghét thêm. Thế là anh học cách tự an ủi mình,
chuyện gì cũng tỏ ra không quan tâm, lâu dần thành ra bộ dạng bất cần, tùy
tiện, phóng túng, đùa giỡn với đời.
Tóm lại, vấn đề giữa anh và bố không phải là chuyện
một sớm một chiều. Hồi anh còn là học sinh, vấn đề chọn ngành học và trường học
cùng với những chuyện quan trọng trong gia đình khiến anh càng hiểu rõ hơn về
sự độc tài và lạnh lùng của bố – Bố đã từng giam lỏng cô, ép cô di cư ra nước
ngoài, chỉ vì tác phong của cô ảnh hưởng đến thanh thế của nhà họ Đường. Ông
thì để tình cảm rơi vãi khắp nơi, nhưng có tận ba thằng con riêng. Điều này đã
thực sự làm đảo lộn hình ảnh của ông bố vĩ đại trong lòng anh. Sau khi lớn lên,
anh đã dùng con mắt hoàn toàn mới để đánh giá lại hình tượng người bố đã từng
rất vĩ đại và hoàn mỹ, nhưng cuối cùng vì pha trộn quá nhiều quá nhiều tình cảm
phức tạp mà mất đi tính khách quan xác thực, vô tỉnh đẩy quan hệ của hai người
vào thế đối lập.
Đã m