
lại nói nhẹ nhàng như
thế, không hề che giấu, không hề cảm thấy bị sỉ nhục.
Anh ta phỏng vấn rất nhiều người nổi tiếng, nhưng chưa
gặp người nào như cô.
Nhưng vấn đề là, thực sự có một quản gia láo xược như
thế sao?
Không chỉ mình anh không tin mà tay phóng viên đứng
bên cạnh cũng tỏ ra vô cùng nghi ngờ.
Phong Bình nhìn nét mặt của họ, cô cười rất thật lòng,
để lộ hàm răng trắng như tuyết, bộ quần áo thể thao màu xanh da trời nhạt dưới
ánh nắng, mái tóc đen nhánh, cùng với làn da long lanh, toàn thân toát lên vẻ
thanh tú, quyến rũ, không thể diễn đạt bằng lời.
Hai phóng viên lại được phe ngây người trước nụ cười
như mùa thu tỏa nắng của cô, trong lòng không khỏi thầm trầm trồ ngưỡng mộ: Chả
trách cô ta có thể câu được đại gia Đường Ca Nam, quả là dung nhan hơn người,
không thể phủ nhận.
“Tôi biết hai anh không tin. Chúng ta cùng tiến hành
một cuộc thử nghiệm, thế nào?”
Đối với thông tin sốt dẻo không phải mất công tìm kiếm
như vậy, sao phóng viên có thể không nhận lời được chứ.
Thế là Phong Bình dặn dò họ vài câu, sau đó dẫn họ
quay trở lại biệt thự của nhà họ Đường.
Lục quản gia không hề tỏ ra ngạc nhiên chút nào trước
sự quay trở lại của cô, bà ta cũng coi thường cả hai người đàn ông đi theo sau,
lạnh lùng nói: “Tôi biết cô sẽ quay lại”.
“Thật sao?”
“Những người như cô, có thể leo được lên người cậu hai
là cái phúc tám đời nhà cô, sao có thể đành lòng bỏ đi, dù sao thì cũng phải cố
kiếm khoản tiền chứ”.
“Bà đúng là hiểu tôi”.
Phong Bình mỉm cười, quay đầu liếc nhìn hai phóng viên
đứng sau.
“Họ là ai?” Tuy Lục quản gia rất muốn có người ở đó để
có thể thả sức bộc lộ cái oai của một quản gia nhà giàu, nhưng cũng phải làm
tốt chức trách của một quản gia.
Bà ta thấy hai người đàn ông tướng mạo bình thường, ăn
mặc giản dị nên không khách khí mà nói: “Nhà họ Đường không tiếp những người
lai lịch không rõ ràng. Cô Phong, tôi khuyên cô đừng có tùy tiện mang những
người chẳng đâu vào đâu về nhà. Mỗi đồ vật trong phòng đều rất có giá trị, các
người không thể tưởng tượng được đâu”.
Chờ bà ta nói xong, Phong Bình nói với hai phóng viên:
“Được rồi, chúng ta đi thôi”.
Nói xong cô đi trước, hai phóng viên vội theo sau,
không quên việc phỏng vấn tiếp: “Cô Phong, xin hãy nói cảm nhận của cô”.
“Đúng vậy, quản gia rất không tôn trọng cô, địa vị của
cô ở nhà họ Đường thế nào? Họ có ngược đãi cô không?”
“Thôi”, Phong Bình mỉm cười ngăn họ lại, “Hai người
đừng có tham lam quá, những thứ mà hai người vừa nghe thấy đã đủ để cho hai
người viết một bài báo chấn động dư luận rồi. Vì vậy hôm nay chỉ đến đây thôi”.
“Cô Phong…”
“Tạm biệt”.
Phong Bình không quay đầu lại mà vẫy tay tạm biệt họ.
Bộ quần áo thể thao màu xanh da trời nhạt dưới ánh nắng mùa xuân ấm áp xa dần.
Tâm trạng của cô giống như thời tiết vậy, tốt đến nỗi có phần hơi thái quá.
Cô đã chịu đựng quá đủ người quản gia thích giở trò
sau lưng người khác, ngay cả cuộc sống tình dục của chủ nhân cũng muốn xen vào.
Phong Bình chưa đi được bao lâu thì Đường Ca Nam gọi
điện về.
Người nhấc điện thoại chính là Lục quản gia.
Bà ta vô cùng bình tĩnh, thản nhiên như không có
chuyện gì xảy ra: “Cô Phong đọc báo xong liền đi ra ngoài”.
Đường Ca Nam nổi trận lôi đình, giọng nói hết sức
nghiêm nghị: “Chẳng phải tôi đã nói với bác là cất nó đi, tạm thời không được
để cô ấy nhìn thấy rồi sao? Bác đã làm thế nào vậy hả?”
“Xin lỗi cậu hai”. Thái độ nhận tội của Lục quản gia
hết sức thành khẩn, hết sức lo sợ: “Tôi vẫn chưa kịp cất đi thì cô ấy đã…”
“Thôi”, Đường Ca Nam không có thời gian nghe bà ta
giải thích, anh nghiêm giọng nói: “Bác xem xem cô ấy có mang di động đi không?”
“Lúc đi cô Phong không mang theo gì cả”.
“Nếu cô ấy về thì lập tức gọi điện cho tôi”.
Nói xong Đường Ca Nam dập máy, nhấn ga, phóng vọt đi.
Gió luồn vào qua cửa xe, vuốt ve khuôn mặt anh, đôi
mắt bị che khuất dưới cặp kính râm nhấp nháy ánh sáng kỳ lạ. Vận tốc lái quá
nhanh, đến chỗ rẽ suýt thì xảy ra chuyện, lúc ấy anh mới bình tĩnh lại, cuộc
nói chuyện giữa anh và bố tái hiện lại trong tâm trí.
Địa điểm nói chuyện là thư phòng.
Đường Trạm ngồi trước cửa sổ, căn phòng tỏa ra mùi
hương trà nhè nhẹ. Tay ông cầm một cốc trà màu xanh ngọc, bốc hơi nghi ngút,
dính vào lông my, lông mày, ươn ướt giống như giọt sương ban mai. Đôi mắt sâu
ấy cũng trở nên rất khó đoán.
“Không sai, con đã nhờ ta, nhưng điều đó không có
nghĩa là nhất định ta sẽ làm được hoặc nhất định có thể làm được. Con đã trưởng
thành rồi, xảy ra chuyện thì nên nghĩ cách giải quyết, chứ không nên chất vấn
người khác, càng không nên hy vọng trút hết lên người người khác. Cho dù người
đó đã hứa sẽ giúp con, cho dù người đó là bố con”.
“Thế lực nhà họ Phong như thế nào, chuyện nhỏ nhặt này
cơ bản không cần con lo lắng. Lúc này, con nên hỏi lại bản thân mình, con thực
sự yêu cô ấy hay là chỉ vì muốn chọc tức ta?”
“Một người càng ở vị trí cao thì trách nhiệm càng nặng
nề. Nam, con có thể phô trương, xa xỉ, có thể dính scandal với những cô gái
trong làng thời trang, điện anh,