
mình biết rằng trên thế giới này có rất
nhiều người ưu tú hơn Đường Ca Nam, nhưng người ưu tú nhất chưa chắc mình đã
thích, anh ta cũng chưa chắc đã thích mình. Tình cảm không có sự tuyệt đối, mọi
chuyện cũng không hoàn mỹ. Hoàn mỹ là do con người nỗ lực”.
“Wa, mình biết rồi”. Phương Quân Hạo gật đầu lia lịa,
“Nói đi nói lại thì cũng chỉ là nói thay cho Đường Ca Nam. Ha ha, mình hy vọng
anh ta cũng có thể độ lượng như cậu. Theo mình được biết, không có người đàn
ông nào thích người phụ nữ của mình mạnh mẽ hơn mình. Đến lúc ấy cậu đừng có khóc
lóc đến tìm mình đấy”.
“Chuyện lúc ấy thì đến lúc ấy hãy nói”. Phong Bình mỉm
cười, “Chúng ta giải quyết chuyện trước mắt đã”.
“Chuyện ấy thì có gì khó?” Phương Quân Hạo không nghĩ
ngợi nhiều mà nói, “Cậu có tiền, có thể khiến cả thế giới hận cậu. Cậu muốn làm
gì cũng được”.
Phong Bình nghe câu nói ấy của anh ta, rõ ràng là
không coi trọng những lời nói của cô, cô gườm gườm nhìn anh ta.
Phương Quân Hạo nhăn nhó kêu la: “Vì sao chuyện nhỏ
nhặt như thế này cũng để mình phải làm? Vì sao không bảo chú lùn?”
“Chú lùn mới thực sự là nhân tài cao cấp, chuyện nhỏ
nhặt này cậu làm là thích hợp nhất”.
“Thứ Sáu mình phải bay đi Paris”.
“Trước khi đi hãy xử lý thật tốt”.
“Mình sẽ lập tức thông báo cho bên New York, thu mua
cổ phiếu nước ngoài của Chu Thị, mình nghĩ chắc chắn họ sẽ cảm thấy rất sốc”.
Phong Bình bó tay với anh ta, đành phải đề ra yêu cầu
rõ ràng: “Yêu cầu người phụ trách phải xin lỗi, thừa nhận đây là tin giả. Những
phóng viên, biên tập có liên quan đến bài báo này đều bị khai trừ”.
“Vi thần lĩnh chỉ”.
“Ừm…” Phong Bình nhíu mày nghĩ một lúc rồi bổ sung,
“Tốt nhất tập đoàn này có thể ngừng xuất bản phát hành tạp chí đáng ghét này,
coi đó là thành ý xin lỗi của họ”.
“Tất cả sẽ đúng như mong muốn của người, thưa nữ hoàng
đáng kính”.
“Còn một chuyện nữa…”
“Đại tiểu thư của tôi ơi, cô làm gì mà gây ra nhiều
phiền phức thế?” Phương Quân Hạo rít lên, muốn khóc.
“Là người khác gây phiền phức cho tôi, đại ca ạ”.
Phong Bình còn muốn khóc hơn anh ta.
“Wa! Vị dũng sĩ này là ai vậy?”
“Chính là quản gia mà lần trước cậu gặp ấy, bà ta đúng
là quá… quá đáng ghét”. Giọng nói của Phong Bình hết sức biểu cảm, “Mình không
thể chịu đựng được bà ta nữa”.
“Không phải chứ? Cậu cãi nhau với quản gia?” Phương
Quân Hạo hơi ngạc nhiên.
“Mình cũng không muốn như thế nhưng quả thực bà ta rất
đáng ghét”.
“Cậu nói chuyện với Đường Ca Nam chưa?”
“Chưa”.
“Vì sao?”
“Mình đánh giá quá cao bản thân, tưởng rằng tính cách
của mình đã rất tốt rồi”.
Phương Quân Hạo cười ha hả, “Xem ra thì cuộc sống hôn
nhân của cậu gặp phiền phức”.
Phong Bình nhíu mày, “Cậu vui lắm à?”
Phương Quân Hạo vội mím miệng lại, “Không dám, không
dám”.
“Đường Ca Nam có ý kiến gì về scandal của cậu không?”
“Phương Quân Hạo, sao cậu giống với lũ phóng viên lá
cải thế?”
“Bởi vì đây là điều mà mọi người đều muốn biết… Cậu
đừng nói với tôi rằng cậu không biết bên ngoài có bao nhiêu người đang chờ xem
khi nào hai người chia tay…”
“Xem ra cười trên nỗi đau của người khác cũng là một
trong những thói hư tật xấu của con người”.
“Rốt cuộc thì thế nào?”
“Anh ta ra ngoài rồi, chúng tôi vẫn chưa chạm mặt
nhau”.
“Wa, Wa!” Phương Quân Hạo tỏ ra rất bật ngờ, wa wa hai
tiếng, “Thời gian thử thách đã tới”.
“Thật sao?” Phong Bình không đồng ý, cô đứng dậy và
nói: “Mình phải đi vận động một chút”.
Phương Quân Hạo nghe vậy, lập tức cúi xuống nhìn màn
hình vi tính, “Xin mời”.
Phong Bình đi tới cửa, mở cửa rồi lại quay người lại,
“À, đúng rồi, thứ Sáu này đi Paris để cho mình một chỗ nhé”.
“Hả?”
“Ở lại trong thành phố quá lâu sẽ cảm thấy nhàm chán,
mình muốn nhân cơ hội hít thở không khí trong lành”.
“Ok”.
Phương Quân Hạo chăm chú nhìn vào máy tính, đến tận
khi cô đóng cửa rời đi một lúc anh mới ngẩng đầu lên, chau mày bĩu môi ngây
người một lúc, nghi ngờ không biết có phải cô lo sợ không.
Chỉ có điều, tin tức từ đầu bên kia đã nhanh chóng thu
hút sự chú ý của anh. Tư liệu mà đối phương cung cấp cho thấy, chủ tịch hội
đồng quản trị của tập đoàn xuất bản này có quan hệ rất thân thiết với nhà họ
Chu. Xem ra Phong Bình không vu oan cho Chu Tân Trúc. Chả trách tay phóng viên
kia dám viết về cô một cách láo xược như vậy, thật đúng là… người không biết
thì không sợ.
Phương Quân Hạo lắc đầu tỏ vẻ tiếc nuối, mười đầu ngón
tay nhanh chóng lướt trên bàn phím, truyền đi yêu cầu của Phong Bình, đồng thời
đưa ra thời hạn, bắt buộc phải giải quyết xong xuôi trước thứ Sáu tuần này. Đối
phương dĩ nhiên không dám nói hai lời, đáp lại biểu tượng khuôn mặt đeo kính
rất ngầu và tư thế tay Ok.
Phương Quân Hạo hài lòng ấn nút tạm dừng, đứng dậy rót
cho mình một ly rượu, sau khi nghỉ ngơi một lúc, anh bắt đầu chuẩn bị một số tư
liệu cho chuyến đi Paris thứ Sáu tới.
Anh không biết rằng, lúc ấy, một thông tin khác đang
được “bào chế”, đó chính là “cây muốn lặng mà gió chẳng đừng”, đợt sóng này
chưa dứt lại nối tiếp đợt sóng khác.
Hôm qua cô gái lọ lem mới cởi bỏ chiếc giày thủy ti