
có thể chơi trò chơi tình ái, nhưng quyết
không thể là Phong Bình… Cô ấy không giống với bất kỳ người con gái nào trước
đây con đã từng qua lại. Con cần phải nghĩ kỹ xem rốt cuộc mình muốn gì.
Giọng nói của Đường Trạm trầm và hồn hậu, rất có trọng
lượng. Mấy lần Đường Ca Nam định nói xen vào nhưng đều bị ông xua tay ngăn lại…
Cách thức nói chuyện theo kiểu Đường Trạm vô cùng điển hình.
Đường Ca Nam cảm thấy nực cười vì bản thân mình, nực
cười vì lòng cảm động mới được nhen nhóm ngày hôm qua, lúc ngồi trên máy bay.
Anh mãi mãi không trưởng thành được, tư tưởng non nớt, ấu trĩ, làm việc không
thỏa đáng, liều lĩnh, chỉ có Đường Trạm mới là người luôn luôn đúng, không bao
giờ sai sót. Ngay cả tên của ông ta cũng mang ý nghĩa ấy.
Dĩ nhiên, thế lực nhà họ Phong rất đáng kinh ngạc. Anh
cũng tin chắc chắn Phong Bình có cách giải quyết, nhưng anh là chồng sắp cưới
của cô, đã hứa sẽ giúp cô nghĩ cách thì nên làm tròn trách nhiệm. Tình hình bây
giờ khiến anh nghĩ mình giống như một tên ngốc, chẳng là gì cả. Còn bố đã thất
hứa không nói làm gì, lại còn nghiêm nghị lên lớp cho anh một bài, vậy mà anh lại
đi nhờ ông ta? Đúng là ngu hết chỗ nói.
Đường Ca Nam đạp ga thật mạnh, chiếc xe lao như bay.
Suốt cả ngày anh không ăn gì nhưng cũng không thấy
đói, đầu óc rối bời. Ngoài việc bị bố đả kích, anh cũng hết sức tò mò về người
bạn trai cũ của Phong Bình, chỉ có điều bài báo viết rất mơ hồ.
Người viết bài không biết đã moi được thông tin từ
đâu, tập trung tô điểm cho cuộc sống khốn quẫn trước đây của Phong Bình, ngay
cả những quán ăn mà cô thường xuyên đến cũng biết, hơn nữa đã mô tả tòa nhà mà
cô ở giống như địa ngục trần gian. Còn về tình yêu giữa cô và bạn trai cũ thì
úp úp mở mở, khơi gợi ra nhưng không viết hết, thậm chí còn đăng một bức ảnh lờ
mờ, độc giả đang hí hửng đọc tiếp thì làm luôn cho câu nếu muốn biết hồi sau
thế nào thì xin hãy xem kỳ sau.
Có thể tưởng tượng được rằng lượng tiêu thụ của kỳ sau
sẽ tăng đột biến như thế nào.
Tuy Đường Ca Nam cũng rất muốn biết chuyện sẽ thế nào,
nhưng anh vẫn quyết định giải quyết chuyện này trước kỳ sau. Anh giảm tốc độ,
suy nghĩ một lúc, gọi điện thoại cho trợ lý Dương Phàm: “Cậu lập tức tìm thông
tin vềTạp chí giải trí số 1, càng
chi tiết càng tốt, nhanh chóng thông tin cho tôi”.
Cùng lúc ấy, Phương Quân Hạo cũng đang điều tra tư
liệu về tạp chí ấy, nhưng đã bị Phong Bình ngăn lại. Cô ngồi trên bàn của
Phương Quân Hạo, ăn cơm rang Dương Châu, uống rượu nho mà Phương Bá Thao đã cất
giữ nhiều năm, vừa ăn vừa nói: “Không cần điều tra, chắc chắn là Chu Tân Trúc
giở trò, không có người thứ hai đâu”.
Phương Quân Hạo ngẩng đầu nhìn cô, chau mày nói:
“Trông cô ta không ngốc như thế”.
“Sự kiên nhẫn của tôi có hạn”. Phong Bình nâng ly
rượu, nhấp một ngụm rồi nói, “Có cách nào để họ có thể an phận một chút không?”
“Rất đơn giản”. Phương Quân Hạo không hề suy nghĩ mà
nói luôn kiến nghị của mình: “Chỉ cần lấy thân phận thật của cô ra thì đã đủ để
cô ta chấn động đến nỗi rơi cả con ngươi ra ngoài”.
“Ngoài cách ấy ra”.
“Còn có sự thuyết phục nào tốt hơn sự thực? Chỉ cần cô
trở lại là mình thì tất cả những lời nhảm nhí sẽ biến mất”.
“Vì chuyện này mà phải tiết lộ thân phận thì không
đáng”.
“Từ khi cô đính hôn với Đường Ca Nam thì chuyện tiết
lộ thân phận chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi”.
…
“Nói thật, mình không thể hiểu được”. Phương Quân Hạo
ngả người ra sau ghế, hai tay đan vào nhau đặt sau đầu, thở dài và nói: “Đường
Ca Nam là con người phóng túng, scandal nhiều vô kể, cho dù anh ta có vài phần
hấp dẫn, nhưng vẫn còn rất nhiều người đàn ông ưu tú hơn anh ta, hà cớ gì cậu
phải dính lấy anh ta”.
Phong Bình hơi ngạc nhiên, im lặng một lúc rồi mới mỉm
cười và nói: “Mình nhớ cậu từng hỏi mình, mấy năm nay lang thang bên ngoài rốt
cuộc mình đã được gì. Ha ha, ngoài sự tăng lên về tuổi tác, dường như mình
không thu được gì, chí có điều dần dần hiểu được một đạo lý, đó là: Trên thế
giới có rất nhiều thứ, bạn không thể lấy được phần tốt nhất của mỗi thứ. Nếu
đạt được ở một nơi nào đó thì chắc chắn sẽ mất đi ở một nơi khác. Trước đây
mình không hiểu đạo lý này, mỗi thứ đều muốn có được phần tốt nhất. Nhưng cuộc
sống không bao giờ như chúng ta mong muốn. Mình chỉ biết học cách chấp nhận sự thực”.
Lần này đến lượt Phương Quân Hạo ngạc nhiên. Vốn dĩ
anh chỉ buột miệng hỏi, không ngờ cô lại nói những lời này. Không phải choáng
vì đạo lý cô nói mà bỗng nhiên thấy rằng cô không còn là cô gái trước đây nữa.
Phong Bình thấy anh ta ngây ra, vội cười và nói:
“Không hiểu à? Thôi được, nói cách khác, nếu cậu tưởng rằng cậu có tiền hoặc có
địa vị tôn quý thì có tư cách có được tình yêu, người nào cũng yêu cậu còn cậu
thì hoàn toàn không cần nỗ lực và cho đi. Vậy thì cậu đã sai”.
“Nhưng tình yêu là thứ rất khó nắm bắt, đôi khi cậu nỗ
lực nhưng cũng chưa chắc đạt được…” Phương Quân Hạo hết sức cẩn trọng, dường
như sợ làm cô kích động.
“Đúng vậy”. Phong Bình cười, “Nhưng nếu đã nỗ lực thì
sẽ không cảm thấy hối tiếc. Dĩ nhiên