XtGem Forum catalog
Nữ Hoàng Tin Đồn

Nữ Hoàng Tin Đồn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324905

Bình chọn: 10.00/10/490 lượt.

c xe đến tòa nhà Bắc Thần. Đường Ca

Nam vừa xuống xe liền bảo A Cửu quay về, đợi lệnh của Phong Bình bất kỳ lúc

nào, sau đó mới đi thang máy lên tầng. Vừa vào văn phòng, việc đầu tiên anh làm

là gọi điện thoại.

Điện thoại đổ chuông một hồi lâu mới có người nhấc

máy, giọng khàn trầm lắng của một người đàn ông dường như vẫn đang mơ màng

trong giấc ngủ, nghe rất gợi cảm: “A lô, giám đốc Đường yêu quý, cậu đã xem báo

hôm nay chưa?”

“Xem rồi”. Hai tiếng ấy như được phát ra từ kẽ răng

của Đường Ca Nam.

“Cậu hài lòng chứ?” Đối phương khẽ cười

“Hài lòng cái con khỉ”. Đường Ca Nam nổi trận lôi

đình, “Chẳng phải tôi đã bảo cậu là chỉ có thể đăng bức ảnh tôi bắt tay với

Phương Bá Thao sao? Tại sao lại đăng bức ảnh năm người? Lại con có ba bức ảnh

nhỏ, đúng là ngu hết chỗ nói”.

“À, giám đốc Đường yêu quý, chuyện này mình có thể

giải thích”. Đối phương lập tức cười trừ, “Cậu biết đấy, tòa báo rất chú trọng

nội dung ban đầu để đăng tin của cậu, chuẩn bị xong mọi thứ chỉ cần chờ ảnh là

in ra, vì vậy, đối phương chụp ảnh ở phòng ăn, lập tức chuyển về, một khi bức

ảnh ấy mà vào tay chủ biên thì làm sao có thể đến lượt mình quyết định?”

Đường Ca Nam cười khẩy, gằn giọng nói: “Vậy thì bài

viết là thế nào? Tôi muốn làm sáng tỏ mối quan hệ giữa Phong Bình và Phương Bá

Thao, kết quả trên báo viết những thứ linh tinh lộn xộn như thế nào? Toàn là

những suy đoán vớ vẩn, những tưởng tượng lan man, vô căn cứ, một câu trọng tâm

cũng không nhắc đến. Lẽ nào tôi chủ động tung tin để cho dân chúng tiêu khiển

sao?”

Đối phương mếu máo, một mực xin lỗi: “Xin lỗi cậu,

người bạn yêu quý nhất của mình, chuyện này tùy cậu xử lý. Mình cũng không biết

rằng họ lại không nghe lời như vậy. Cậu biết đấy, một khi có liên quan đến cậu

thì giới truyền thông giống như con ngựa đứt cương, điên hết cả…”

Đường Ca Nam còn muốn khóc hơn cả anh ta: “Đúng là đồ

ngu, một chuyện cỏn con như vậy mà cũng làm không xong. Cậu nói xem, tôi cần

một người bạn như cậu làm gì nữa”.

Đối phương xanh tái mặt mày: “Đừng mà Ca Nam, xin cậu

đừng bỏ rơi mình”.

Đường Ca Nam cười khẩy: “Thế mà cũng đòi tự nhận là

quen biết với giới truyền thông, hừ, bây giờ tôi đặc biệt nghi ngờ, người muốn

xỏ tôi chính là cậu, Dịch Nhĩ Dương”.

Dịch Nhĩ Dương muốn khóc nhưng không thể khóc được:

“Cậu hơi nặng lời rối đấy, nặng lời rồi đấy, có cho mình mười vạn lá gan thì

mình cũng không dám xỏ cậu, mình…”

Đường Ca Nam chẳng thèm để ý đến lời anh ta, cúp máy

đến cạch một cái.

Chuyện đã đến nước này, trút giận rồi cũng đành phải

cho qua.

Đường Ca Nam nhắm đôi mắt tuyện vọng, đưa tay day

huyệt thái dương đang đau âm ỉ, anh có thể dự đoán được phản ứng của người nhà

họ Đường khi nhìn thấy bức ảnh này.

Lúc ấy, Đường lão phu nhân đang nhắm mắt giống anh, bà

ngồi trên sofa trong phòng khách, bên cạnh có tờ báo buổi sáng.

Hàng chục năm nay, bà đã quen với việc buổi sáng thức

dậy, ngồi trên sofa trong phòng khách sang trọng giống như hoàng thượng lâm

triều vậy, mọi người ngồi vây xung quanh, họ đều là những người bên ngoại của

bà. Những nội dung mà họ bàn luận dù chỉ là vấn đề làm đẹp, dưỡng sinh thì cũng

đều nghiêm túc giống như đang bàn bạc việc triều chính vậy.

Chỉ có điều, bây giờ vẫn chưa đến lúc bàn luận viển

vông, trong phòng khách chỉ có bà và Đường Minh Tuyên.

Đường lão phu nhân ở góa từ khi còn trẻ, hồi trẻ, bà

rất muốn dạy dỗ con gái trở thành một người hiền dịu, nết na. Kết quả là già

néo đứt dây, con gái bà đã đi theo con đường hoàn toàn ngược lại với mong muốn

của bà, vì thế mà đau khổ suốt nửa đời còn lại, sinh sống ở nước ngoài xa xôi.

Tình yêu ấy không được con gái báo đáp lại, nên bà chuyển nó sang cháu ngoại,

có yêu có hận, có buồn có đau, nhưng xét cho cùng thì yêu vẫn lớn hơn hận, vì

vậy Đường Minh Tuyên có thể nói những lời mà người khác không dám nói.

“Cháu thấy cái cô Phong Bình này không đơn giản”.

“Vậy sao?” Đường lão phu nhân im lặng một lúc lâu rồi

mới trả lời, Đường Minh Tuyên đã quá quen với thói quen này của bà.

“Trước đây cháu chưa bao giờ nghe đến tên cô ta, bữa

tiệc từ thiện của hội quán Hồng Nhật là lần đầu tiên cô ta lộ diện. Lúc ấy, cô

ta là bạn gái của Phương Bá Thao nhưng sáng hôm sau lại ở trong biệt thự của

anh hai. Bác Lục cũng nói chưa bao giờ thấy cô ta… Sau đó, anh hai như trúng

tà, kiên quyết đòi đính hôn với cô ta, hoàn toàn không quan tâm đến sự phản đối

của cả nhà…”

Nói đến đây, cô ta lén liếc nhìn nét mặt của bà ngoại,

không phát hiện có gì bất thường nên nói tiếp: “Quan hệ giữa cô ta và Phương Bá

Thao chắc chắc không bình thường chút nào. Nhưng anh hai không những không quan

tâm mà còn cùng họ ăn tối. Đây không phải là tác phong của anh hai, không biết

rốt cuộc Phong Bình đã cho anh ấy ăn bùa mê thuốc lú gì. Còn nữa, Richard, cậu

ta với Phương Quân Di yêu nhau, Phong Bình cũng là do Phương Bá Thao đưa vào

giới thượng lưu, cháu sợ bên trong có…” Nói đến đó bỗng nhiên cô dừng lại.

“Có gì?”

“Cháu lo Phong Bình lai lịch không rõ ràng, anh hai

đúng là không dứt ra được rồi”. Câu nó