
i của Đường Minh Tuyên đầy hàm ý.
“Cháu tưởng rằng cô ta chịu sự sai khiến của ai, đến
quyến rũ anh hai của cháu sao?” Cuối cùng Đường lão phu nhân cũng mở mắt, ánh
mắt bà nhìn cháu gái sắc như dao, bỗng nhiên bà cười khẩy và nói: “Sức tưởng
tượng của cháu quả là phong phú. Còn có thể kéo cô ta và Richard lại với nhau.
Cháu tưởng ta không thích cái người ở nước ngoài kia nên bỏ rơi cháu mình sao?
Ta nói cho cháu biết, không bao giờ có chuyện đó. Ta biết các cháu nghĩ những
gì, tất cả cũng chỉ vì lo có người chia gia sản với mình…”
Đường Minh Tuyên nghe thấy những lời đó, bỗng chốc mặt
đỏ như gấc chín, vừa ấm ức vừa khó xử, không nói được lời nào, một lúc sau mới
mếu máo nói: “Sao bà có thể nói như thế được, từ trước đến nay cháu chưa bao
giờ nghĩ như thế, cháu…”
“Ta biết cháu không có, ta nói là nói hai anh của
cháu”. Đường lão phu nhân nhẹ giọng nói, yên lặng một lúc, bỗng nhiên thở dài:
“Chỉ có điều, những điều mà cháu lo lắng không phải là không có lý. Họ Phong
kia cần phải điều tra kỹ càng mới được, xem xem rốt cuộc lai lịch thế nào”.
Đường Minh Tuyên vẫn thấy ấm ức, bĩu môi không nói gì.
Đường lão phu nhân cũng thấy lúc nãy mình nói hơi nặng
lời nên dịu dàng dỗ dành cô cháu gái, Đường Minh Tuyên vui vẻ trở lại, can tâm
tình nguyện đi làm việc.
Lại nhắc đến Phong Bình, cô không hiểu vì sao An Duyệt
Sinh lại tặng hoa cho mình, sau khi tiễn Đường Ca Nam, cô về phòng hỏi Lục quản
gia mẩu giấy, sau khi đọc xong cảm thấy… không còn gì để nói. Có thể nói rằng
tuy An Duyệt Sinh dùng từ có vẻ rất khẩn thiết nhưng cô vẫn cho rằng hành động
này là thừa, dù gì thì chiếc bình ấy không phải là cô tặng không cho anh.
Hay nói cách khác, anh ta có dụ ý khác?
Cô nghĩ một lúc, nhấc máy, ấn số điện thoại ghi trên
mẩu giấy, nhưng nghĩ lại liền cúp máy. Anh ta đã tặng bó hoa này mấy ngày rồi.
Mấy hôm trước cô đã không gọi lại thì bây giờ càng không cần thiết, nếu không
người khác lại tưởng cô sóng lòng trào dâng, cần phải cân nhắc mấy ngày mới
nhấc điện thoại.
Thế là cô tiện tay vứt mẩu giấy ấy vào thùng rác, đứng
dậy đi lên tầng.
Lúc ấy Phong Bình không biết rằng, nét mặt, cử chỉ của
cô lúc nãy đã lọt vào mắt Lục quản gia, làm khơi dậy sự nhảy cảm và những suy
đoán vốn có của một người phụ nữ. Ba ta nhặt mẩu giấy trong thùng rác lên, hơn
nữa, vào một ngày nào đó, nhân cơ hội ra ngoài mua đồ, đi vào bốt điện thoại
công cộng, sau khi nói chuyện vài câu, bà ta tỏ ý gọi nhầm máy rồi hết sức bình
tĩnh cúp điện thoại.
Tuy nhiên, chúng ta phải tạm gác chuyện đó sang một
bên.
Hiện nay, chuyện náo nhiệt nhất của thành phố Thánh
Anh là cuộc thi người mẫu do đài truyền hình Thánh Anh tổ chức.
Đoạn video tuyên truyền cho cuộc thi đã được giới
truyền thông phát sóng nhiều lần, còn sáng tác cả bài hát riêng cho cuộc thi,
do ca sĩ hot nhất lúc ấy là Hàn Dịch và quán quân lần thi trước cùng song ca.
Chu Tân Trúc từng giành danh hiệu quán quân của cuộc thi, lại là bạn gái của
Hàn Dịch. Hai em họ của cô ta cũng tham gia cuộc thi lần này, vì vậy gần đây cô
ta xuất hiện liên tục trên báo chí, truyền hình.
Phong Bình đã xem vài lần đoạn video tuyên truyền trên
ti vi, không quan tâm cho lắm, biết Jennifer sẽ đến nhưng không biết Dịch Nhĩ
Dương cũng được mời làm giám khảo. Không chỉ vậy, đài truyền hình còn mượn hai
nhân viên ở phòng làm việc của anh ta làm hướng dẫn trang phục cho các người
mẫu. Vì vậy, anh ta lại muốn nhờ Phong Bình, người làm việc không công đến giúp
đỡ, không ngờ đã bị từ chối.
“Cô đúng là người vô lương tâm, được gả vào cửa nhà
giàu là không thèm quan tâm đến sự sống chết của bạn bè…” Dịch Nhĩ Dương khóc
lóc trong điện thoại.
Phong Bình mỉm cười: “Thứ nhất, tôi vẫn chưa được gả
vào nhà giàu. Thứ hai, dạo này tôi không có thời gian”.
Giọng nói của Dịch Nhĩ Dương vô cùng ai oán: “Cô thì
có chuyện gì chứ? Chẳng phải là cô chủ nhàn rỗi sao?”
Phong Bình không thèm sửa lại cách dùng từ của anh ta,
nghiêm túc trả lời: “Tôi thực sự không có thời gian”.
Dịch Nhĩ Dương không còn cách nào khác, đành phải cúp
máy.
Phong Bình về phòng, tiếp tục cuộc họp qua điện thoại
vừa bị Dịch Nhĩ Dương làm gián đoạn. Đoàn cố vấn của cô đang báo cáo công việc
với cô, Bính Thần và chú lùn cũng đang nghe. Cuộc họp này kéo dài gần bốn
tiếng, còn rất nhiều vấn đề chưa được giải quyết, cuối cùng mọi người hẹn nhau
ngày mười lăm tháng này sẽ gặp mặt ở London, lúc ấy sẽ bàn kỹ hơn.
Phong Bình vươn mình trên ghế, muốn nhấn chuông gọi
người mang trà lên, nhưng lại nhớ đến thái độ của Lục quản gia, không kìm được
thở dài một cái, nghĩ rằng tự mình xuống lấy thì hơn.
Cô vừa mở cửa phòng đã nhìn thấy một người đang đứng ở
cửa, người đó chính là Lục quản gia.
Phong Bình cố kìm nén cơn giận dữ và nói: “Bà Lục, bà
đừng có lần nào cũng thế này được không? Tôi không phải là trộm, vì sao lúc nào
bà cũng lén lén lút lút như thế…”
“Cô Phong, cô hiểu lầm rồi”. Lục quản gia đã ngần này
tuổi đầu rồi, dĩ nhiên không dễ dàng đối phó, nói dối không đỏ mặt, giọng nói
rất thẳng thắn: “Tôi thấy cô ở