pacman, rainbows, and roller s
Nữ Hoàng Tin Đồn

Nữ Hoàng Tin Đồn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324943

Bình chọn: 9.00/10/494 lượt.

ình thốt

lên, hoảng hốt nhìn Đường Ca Nam, may mà mọi người đều dồn chú ý vào chị em nhà

họ Chu nên không ai chú ý đến tiếng kêu thất thanh ấy của anh ta.

Anh ta ghé sát vào tai Đường Ca Nam, khẽ nói: “Tối hôm

ấy, cậu và Phong Bình không mặc áo…”

Đường Ca Nam trợn mắt nhìn anh ta: “Ai không mặc áo?”

Dịch Nhĩ Dương nói tiếp: “Cô ấy nói, Chu Tân Trúc lấy

áo khoác của cô ấy, lẽ nào chính là chiếc áo này?”

Đường Ca Nam cũng thấy ngạc nhiên nhưng giọng nói vẫn

rất điềm tĩnh: “Mình nghĩ là thế”.

Dịch Nhĩ Dương trợn mắt há miệng: “Không phải chứ? Lẽ

nào cô ấy chính là người bạn ‘vô cùng cao quý’ mà Jennifer nhắc tới?”

Đường Ca Nam nhún vai: “Mình nghĩ là thế”.

Dịch Nhĩ Dương nháy mắt một cách rất “ngộ nghĩnh”,

Đường Ca Nam tiếp tục nhún vai. Hai người chìm vào hồi ức. Hôm ấy, trên máy

bay, người nào đó đã lớn tiếng nói: “Chiếc váy này chẳng qua là thiết kế loại

ba của Jennifer, không được coi là thông tin có giá trị”.



“Chỉ có điều, xin thứ lỗi cho tôi nói thẳng… Hạ Dao

bây giờ vẫn chưa có phong thái của một ngôi sao quốc tế, mặc chiếc váy này rất

hợp”.



“Bởi vì Jennifer có thói quen kỳ lạ, nếu là thiết kế

hạng nhất thì sẽ không bao giờ đem bán. Hơn nữa bà ta tự đánh giá mình rất cao,

cho rằng trên thế giới này không thiếu người giàu có, nhưng những người xứng

đáng mặc quần áo do bà ta thiết kế thì lại rất ít. Nếu anh là bạn tri kỷ của bà

ta thì có lẽ sẽ có được một hai bộ, nhưng sẽ không có mác”.



“Chu Tân Trúc lấy áo khoác của em. Tấm thẻ hội viên

này coi như xong sao? Hứ, dù cô ta tặng em cả cái hội quán Hồng Nhật ấy thì em

cũng không thèm”.



Trong lúc hai người ngây người thất thần thì hội

trường đã vô cùng hỗn loạn, dường như không thể khống chế được nữa. Phóng viên

vây quanh hai chị em họ Chu, những người bạn thân trong giới kinh doanh vội

vàng lên trước can ngăn, mỗi người một câu, như kiểu trong phòng bật bảy tám

cái máy ghi âm cùng một lúc. Dĩ nhiên nhà tổ chức không mong muốn sự việc này

xảy ra, vì thế đã nhanh chóng điều nhân viên can thiệp.

Một số ít phóng viên đứng chen chúc trước sân khấu,

mời Jennifer nói rõ hơn về vụ việc này. Jennifer tỏ vẻ không có gì để nói. Quả

thực bà ta cảm thấy rất ngạc nhiên, không biết vì sao chiếc áo ấy lại có thể ở

trên người khác, bởi vì với thân phận của họ chắc chắn không thể tiếp xúc được

với người bạn đó của bà mới đúng.

Nhân lúc đám đông hỗn loạn, Đường Ca Nam chạy ra

ngoài.

Xung quanh quá ồn ào, anh cần một không gian yên tĩnh.

Những ký ức đã qua dồn dập trở về, giống như kỹ xảo

điện ảnh vậy, cảnh quay và lời thoại hiện lên trong đầu anh, trước mắt anh.



“Thế này nhé anh Đường, nếu tôi muốn đi tiêu khiển thì

sẽ có nhân viên riêng chịu trách nhiệm sắp xếp chuẩn bị. Khi nào tôi muốn yên

tĩnh một mình, không muốn bị làm phiền thì họ sẽ tự động biến mất, đến khi nào

tôi cần họ”.



“Lãng phí tài năng là vô đạo đức”.



“Đối với tôi không lãng phí mới là vô đạo đức”.



“Tôi thuộc kiểu người không cần ảo tưởng, thậm chí

những thứ tôi mà muốn tôi đều có thể đạt được, trừ tình yêu”.



“Tôi ăn bữa cơm này với anh vì mục đích kết hôn, anh

phải cẩn thận đấy…”



“Tôi không muốn chịu ơn người khác. Bây giờ anh có thể

đưa ra một yêu cầu trong phạm vi khả năng của tôi…”



“Em quyết định cho anh quyền có thể thay đổi bất cứ

lúc nào và bất cứ nơi đâu”.

“Vậy thì chẳng phải anh không sợ bị lỗ sao?”

“Em cũng chưa chắc đã thua”.

“Đôi lúc em tự tin đến mức khiến người ta phải ngạc

nhiên”.



Thì ra cô ấy tự tin như vậy là có lý do của nó.

Nếu nói trước đây anh tưởng rằng quan điểm về giá trị

của cô khác với người bình thường, tuy nhiên, khi họ ở chung dưới một mái nhà,

anh đã dần thay đổi suy nghĩ này.

Tố chất của một con người có thể biểu hiện qua những

chi tiết nhỏ trong cuộc sống hàng ngày. Mặc dù cô có thể tự làm một số việc,

tuy nhiên, cô lại rất thản nhiên trước sự phục vụ của người khác, hoàn toàn

không có chút gì là mất tự nhiên, điều đó chứng tỏ cô đã quen với việc được

người khác phục vụ. Cô không hề bận tâm đến những bữa tối hay bữa tiệc sang

trọng được chuẩn bị kỹ lưỡng, coi nó như bình thường, dường như chưa từng thấy

cô khen cái gì, điều đó chứng tỏ đối với cô tất cả những thứ hoàn mỹ không phải

là cái gì đó xa lạ. Nếu nói tất cả những điều đó là cô cố vờ như bình tĩnh, vậy

thì anh sẽ phục sát đất ca tụng tài năng diễn xuất của cô.

Anh vẫn chưa biết rõ về lai lịch, xuất thân của cô

nhưng có một điều có thể chắc chắn rằng cô không phải là cô gái lọ lem mà giới

truyền thông đã nói. Tuy nhiên, do chuyện đính hôn của họ giống như một vở hài

kịch khiến anh không tiện hỏi nhiều, nếu không cô sẽ nghĩ rằng anh yêu đơn

phương, hơn nữa, làm như vậy là không tôn trọng đời tư của cô. Dĩ nhiên, xét

theo một khía cạnh khác, anh cũng không giống như những kẻ săn tin chuyên bới

móc những chuyện riêng tư của người khác, công việc của anh rất bận, thời gian

có hạn, không thể suốt ngày băn khoăn về thân phận của một người phụ nữ…

Nhưng dù thế nào đi nữa thì cho đến bây giờ, cô vẫn là

vợ sắp cướ