
g, Đường
Ca Nam lại giúp, vừa làm vừa hỏi vì sao cô ấy không thích Lục quản gia.
Phong Bình không ngẩng đầu, cô nói: “Bởi vì bà ta
không thích em. Những người không thích em thì em cũng sẽ không thích”.
Đường Ca Nam im lặng một lúc rồi mới cười và nói: “Hai
người chưa hiểu nhau đấy thôi, em tốt thế này, sẽ không có ai không thích em
đâu…”
“Thật sao, tốt thế nào?” Phong Bình đứng thẳng người
nhìn anh.
“Em thấy đấy, em ở London, có nhân viên trực điện
thoại cho em. Em ở sân bay, có người chủ động làm lái xe của em. Ha ha, người
ta còn là đại minh tinh hot nhất nước, không biết có bao nhiêu cô gái phải ghen
tỵ đến phát điên lên…”
Đường Ca Nam cũng không nhìn cô, vừa giũ chiếc chăn
nhung, vừa cười và nói: “Em đúng là trăm người quý, vạn người mê, ai có thể từ
chối em được?”
Phong Bình nhìn anh chằm chằm, đợi anh nói hết, cô
không kìm được cười phá lên.
Đường Ca Nam thản nhiên hỏi cô: “Em cười cái gì?”
Phong Bình không cười nữa mà hỏi: “Anh đang ghen à?”
Đường Ca Nam ngây người, sau đó ngẩng mặt lên trần nhà
cười ha ha ba tiếng, hỏi vặn lại: “Anh có giống thế không?”
“Giọng điệu chua chát, rất giống”.
“Đây đâu phải là chua chát, anh tự hào vì em, cảm thấy
vô cùng vinh dự”.
“Vô cùng vinh dự?”
“Vợ sắp cưới của anh hấp dẫn như vậy, chứng tỏ anh rất
có mắt nhìn người”.
“Anh thừa nhận đi”.
“Không có thì làm sao thừa nhận được?”
“Đừng cố chối nữa”.
“Quả thực là không có mà”. Đường Ca Nam thành thực trả
lời.
“Vậy thì anh không muốn biết quan hệ giữa em và nhân
viên trực điện thoại kia à?”
“Không muốn”.
Đường Ca Nam dường như nói hai chữ ấy như phản xạ có
điều kiện, nói xong mới thấy hối hận.
Làm sao mà không muốn biết chứ? Bốn, năm ngày hôm nay,
anh nghĩ ngày nghĩ đêm chính là chuyện đó. Anh thực sự rất muốn biết, nhưng anh
lại nói là không muốn. Anh không thể tha thứ cho mình được, ngồi phệt xuống
chiếc giường vừa trải đệm mà lòng buồn ngao ngán.
Phong Bình thấy anh như vậy, nháy mắt một cái rồi nói:
“Anh không muốn biết quan hệ giữa em và anh ta nhưng em lại rất tò mò về chuyện
giữa anh và Hạ Dao”.
“Anh và cô ấy?”
Đường Ca Nam gần như quên đi vụ scandal của anh và cô
ta, giờ nghe Phong Bình nhắc đến mới nhớ, đang định nói không có gì nhưng bỗng
nhiên đổi giọng, cười và nói: “A, thì ra em đang ghen”.
Phong Bình tức đỏ mặt, im lặng nhìn anh ta hai giây
rồi mới phì cười, sau đó ngồi xuống cạnh anh, phân tích cho anh nghe: “Anh xem,
bây giờ chúng ta là vợ chồng sắp cưới, trao nhẫn cho nhau rồi, bây giờ chồng
sắp cưới của em có tin đồn với người con gái khác, em có quyền được biết, hiểu
chưa?”
Đường Ca Nam vừa nghe thấy câu nói ấy bỗng lấy lại
tinh thần, nhìn cô cười khì khì và nói: “Nếu đã vậy thì anh cũng có quyền biết
mối quan hệ giữa em và nhân viên trực điện thoại kia…”
“Dĩ nhiên, dĩ nhiên”.
Phong Bình thấy anh ta có chết cũng không chịu nhận,
trong đầu nảy ra ý định chơi xỏ anh ta, cố ý chần chừ một lúc rồi nghiêm túc
nói: “Thực ra, anh ta là trai bao của em”.
Cô vừa nói câu ấy, Đường Ca Nam như biến thành pho
tượng, nụ cười đông cứng trên mặt.
Phong Bình không hề thay đổi sắc mặt, thản nhiên nói
dối như không có chuyện gì xảy ra: “Em biết anh khó mà chấp nhận được, chỉ có
điều anh yên tâm, em và anh ta chẳng có tình cảm gì, chỉ như kiểu quý bà giàu
có nuôi các chàng đẹp trai thôi mà, dù sao thì em có rất nhiều tiền”.
“Có nhiều tiền? Bao nhiêu?” Đường Ca Nam như chợt tỉnh
giấc mộng, anh hỏi lại.
“À… cái này ý mà…” Phong Bình chần chừ một lúc rồi đá
xoáy: “Nếu tính theo mức giờ mỗi giờ anh trả em bốn nghìn đô thì em có tiêu năm
trăm năm cũng không hết, nhưng điều kiện là anh phải sống lâu như thế”.
“Vậy thì đúng là rất nhiều tiền…”
Đường Ca Nam gật đầu, hai hàng lông mày rậm rạp trau
lại, những đường nét trên khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, bỗng nhiên anh quay lại
mỉm cười với cô: “Để anh làm trai bao của em”.
Lần này thì đến lượt Phong Bình ngây người.
Đường Ca Nam mỉm cười áp mặt về phía cô, cố hạ thấp
giọng nói: “Chi bằng bây giờ em thử dùng anh, giống như mua xe lái thử ý”.
Phong Bình bị anh ta dồn ép ở khoảng cách gần như vậy,
cảm giác không thể thở được, cô hơi ngả người về sau, nhân lúc ấy Đường Ca Nam
đè cô xuống giường.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, không gian bỗng trở nên
rất nồng nàn.
Mùi đàn ông quyến rũ của anh khiến khuôn mặt trắng
hồng của Phong Bình đỏ ửng vì thẹn thùng, không nói được lời nào.
Đường Ca Nam nhìn cô chăm chằm, bỗng nhiên anh cười
phá lên: “Trai bao? Hứ, nếu anh mà bị em lừa thì anh không phải là Đường Ca
Nam”.
Ý đồ của Phong Bình không thành, đành phải nói sự
thật, cô thở dài và nói: “Anh ấy là anh họ em”.
Nghe thấy câu ấy Đường Ca Nam như trút bỏ được tảng đá
đè nặng trong lòng, lật người nằm sang một bên, vòng hai tay ra sau gáy, trừng
trừng nhìn trần nhà và than phiền: “Anh trai thật chẳng biết nể nang gì cả,
ngay cả lúc em tắm cũng không kiêng kỵ gì, anh còn chưa được nhìn thấy em tắm…”
Nghe câu nói ấy, Phong Bình không kìm được mỉm cười.
Tâm trạng của Đường Ca Nam vui vẻ hẳn lên, suy nghĩ
c