Nữ Hoàng Tin Đồn

Nữ Hoàng Tin Đồn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325080

Bình chọn: 9.00/10/508 lượt.

ũng thoáng hơn, nói nhiều hơn, anh hỏi: “Này, nhà em làm gì?”

Phong Bình nhìn trần nhà và nói: “Cái gì cũng làm”.

“Sao anh chưa bao giờ nghe nói nhỉ?”.

“Vì nhà em chỉ bỏ tiền chứ không bỏ người”.

“Giống như khách sạn Thời Quang?”

“Khách sạn đó đã từng là của nhà em”.

“Đã từng?”

“Mười mấy năm trước, khi Phương Quân Di chào đời ở New

York, mẹ em đã tặng nó cho cô ấy”.

“Món quà thật đáng kinh ngạc”. Đường Ca Nam không kìm

được thốt lên.

“Nếu anh có con thì em cũng có thể tặng một cái…”

Phong Bình buột miệng nói, sau đó ý thức được rằng tai họa bắt đầu từ cái miệng.

Quả nhiên, Đường Ca Nam lập tức quay đầu sang nhìn cô

với ánh mắt sáng quắc.

Đôi mắt của anh rất đẹp, long lanh như nước mùa thu,

dường như có thể sánh ngang với cô.

Cô không kìm được lời khen ngợi: “Mắt anh rất đẹp”.

Sau khi Đường Ca Nam trưởng thành, chưa có ai thẳng

thắn khen anh như vậy. Đối với một người đàn ông, “đẹp” chưa chắc là từ có

nghĩa tốt nhưng anh biết cô khen thật lòng, trong lòng có chút cảm giác khác

thường, những lời nói bông đùa với cô đã chuẩn bị sẵn không bật được thành lời.

Anh chợt nhớ đến một lời thoại trong một bộ phim: Vẻ

đẹp của em khiến anh ngạt thở. Câu nói này có chút phóng đại, tuy anh không đến

nỗi ngạt thở nhưng mỗi lần đều cảm giác như người mất hồn.

Phong Bình thấy anh nhìn mình chằm chằm, thẹn thùng

quay mặt đi, nhìn lên trần nhà và hỏi: “Anh xử lý chuyện kia thế nào rồi?”

Đường Ca Nam ngây người: “Chuyện gì?”

“Chuyện của Chu Tân Trúc ý”.

“Muốn cởi nút thì phải tìm người thắt nút, anh đã đi

gặp Jennifer, mời bà ấy giải thích với giới truyền thông”.

“Sao anh không trực tiếp ra mặt?”

“Thôi xin, đến bây giờ anh còn không biết vợ sắp cưới

của mình là ai, anh chạy đi nói với giới truyền thông rằng chiếc áo này là của

vợ sắp cưới của tôi, cô ấy chính là người bạn cao quý của Jennifer chắc?” Đường

Ca Nam tức tối lườm cô một cái rồi hầm hầm nói tiếp: “Anh cũng chỉ muốn bảo vệ

hình tượng cô gái lọ lem mà em khổ sở kinh doanh thôi”.

Phong Bình phì cười và nói: “Anh làm rất đúng,

Jennifer là lựa chọn hoàn hảo nhất”.

Trong lúc hai người nằm trên giường nói chuyện, Lục

quản gia ở dưới cũng không chịu ngồi không, nhân lúc không có ai, bà ta nhanh

chóng chớp lấy thời cơ gọi điện về nhà Đường lão phu nhân, kết quả nhận được

câu trả lời hết sức kỳ lạ: “Hãy làm tốt công việc của bà đi, đừng có quan tâm

đến chuyện riêng của chủ nhân”. Bà ta cảm thấy khó hiểu.

Trong lúc hai người nằm trên giường nói chuyện, Lục

quản gia ở dưới cũng không chịu ngồi không, nhân lúc không có ai, bà ta nhanh

chóng chớp lấy thời cơ gọi điện về nhà Đường lão phu nhân, kết quả nhận được

câu trả lời hết sức kỳ lạ: “Hãy làm tốt công việc của bà đi, đừng có quan tâm

đến chuyện riêng của chủ nhân”.

Bà ta cảm thấy khó hiểu.

Chuyện gì vậy nhỉ, vì sao thái độ của lão phu nhân lại

quay ngoắt 180 độ như thế? Lẽ nào bà ấy đã hoàn toàn chấp nhận Phong Bình, vì

thế Phong Bình mới được quay về?

Bà ta ngẩng đầu nhìn lên tầng, mơ hồ cảm thấy điều gì

đó không may sắp xảy đến, lẽ nào người phụ nữ thô bỉ kia sẽ trở thành bà chủ

thực sự của căn nhà, sau đó cưỡi lên đầu lên cổ mình ra oai tác quái sao?

Không được, tuyệt đối không được.

Bà ta lập tức chạy vào bếp, pha hai cốc hồng trà, thêm

chút điểm tâm, cẩn thận bưng lên tầng.

Cửa phòng mở, Đường Ca Nam và Phong Bình vai kề vai

nằm trên giường cười nói, tiếng cười ấy dội vào tai khiến Lục quản gia thấy

chối tai. Nằm trên giường với một người đàn ông mà cười như thế, thật chẳng

giống những cô gái thùy mị nết na chút nào, cậu hai cũng thật là phóng túng.

Thực ra những ngày này là những ngày mà Đường Ca Nam an phận nhất trong những

năm gần đây, nhưng vì bà ta ghét Phong Bình nên cũng tức lây sang cả Đường Ca

Nam.

Thế là bà ta cố tình ho một tiếng thật mạnh và thu hút

được sự chú ý của hai người trong phòng một cách thành công.

Đường Ca Nam chống tay nâng người dậy, hỏi bà ta: “Có

chuyện gì?”

Bà ta mỉm cười và nói: “Tôi chuẩn bị cho hai người

chút điểm tâm, đây là hồng trà mà cô Phong thích nhất”.

Đường Ca Nam nghe vậy vội mỉm cười hỏi Phong Bình:

“Uống không?”

Phong Bình định nói không uống nhưng quay sang thấy

Lục quản gia đang nhìn chằm chằm về phía mình, trong lòng nảy ra một ý rất hay,

cô mỉm cười tỏ ý muốn uống, sau đó nằm vật xuống giường không ngồi dậy.

Đường Ca Nam ngồi dậy, lấy một cốc trà trên chiếc khay

rồi mỉm cười đưa cho cô: “Này”.

Lúc ấy Phong Bình mới bò dậy, cố tình ngả vào người

Đường Ca Nam, giơ tay cầm cốc trà.

Đường Ca Nam nhìn những miếng bánh ngọt trong khay rồi

hỏi: “Đói không?”

Phong Bình nũng nịu nói: “Đói lắm”.

Anh lập tức lấy một miếng bánh đưa cho cô, nhưng Phong

Bình không cầm lấy mà hơi há miệng, tỏ ý muốn Đường Ca Nam bón cho cô.

Động tác này khiến cả hai người đều “choáng”. Tuy

Đường Ca Nam cảm thấy ngạc nhiên nhưng ngạc nhiên rồi cảm thấy ngọt ngào, anh

mỉm cười bón bánh cho Phong Bình ăn.

Lục quản gia hận đến phát điên lên, đúng là vô liêm

sỉ, người phụ nữ này thật là vô liêm sỉ.

Phong Bình vừa chiêm ngư


XtGem Forum catalog