
g đạo đức”.
“Em rất xin lỗi”.
An Duyệt Sinh lại im lặng.
Thái độ ấy của cô khiến anh có chút ngạc nhiên, không
giải thích với anh cũng không thanh minh cho mình, cô thực sự đã thay đổi rồi.
Trước đây anh nói cô hai câu, cô không thấy ấm ức thì vội giải thích ngay, vì
sao bây giờ lại hờ hững như vậy?
Anh khẽ ho một tiếng rồi nói: “Trước đây em… không thế
này”.
“Trước đây em thế nào?”
“Ha ha”, An Duyệt Sinh khẽ cười hai tiếng, thực ra anh
cũng không hiểu rõ lắm về chuyện trước đây, chỉ có điều thái độ của Phong Bình
với anh thay đổi, trong lòng cảm thấy hụt hẫng nên không kìm được nhắc lại
chuyện đã qua.
“Bây giờ em chín chắn hơn nhiều rồi”.
“Ba năm rồi mà”.
Phong Bình mỉm cười, bưng cốc trà lên uống một ngụm.
Trà đã nguội, vừa đắng vừa chát. Cô cũng không kìm được, trong đầu bỗng hồi
tưởng lại trước đây mình như thế nào. Nhưng những ký ức ấy đã chìm xuống nước,
chảy về phía trước, sóng nước gập ghềnh, không nhìn rõ được.
Cô đã từng tưởng rằng, anh không yêu cô là chuyện xót
xa nhất trên đời này.
Về sau cô phát hiện mình cũng không yêu anh, đó mới là
chuyện xót xa nhất trên đời này.
An Duyệt Sinh thấy cô ngồi ngay trước mặt, đầu hơi cúi
xuống, miệng khẽ mỉm cười. Thời gian dường như rất “thiên vị” cô, năm tháng chỉ
nhẹ lướt qua người cô, êm dịu, nhẹ nhàng, dường như không để lại chút vết tích
nào. Nếu nhất định phải nói là có thì đó là sự tao nhã mà năm tháng đã gọt
giũa, mài mòn.
Anh không kìm được, thầm than thở trong lòng: Một
người như thế này, sao năm ấy anh lại nỡ từ bỏ cơ chứ, đúng là phải khâm phục
bản thân mình.
“Mấy năm nay em đều ở Thánh Anh à?”
“Không”. Phong Bình nói xong ngừng lại một lát, thấy
anh ta không nói gì, lại bổ sung thêm một câu: “Ở trong nước rồi lại ra nước
ngoài, năm ngoái mới quay về”.
“Quay về bao lâu rồi?”
“Khoảng hơn nửa năm gì đó”.
“Anh nhìn thấy ảnh của em trên báo, ảnh đính hôn của
em và Đường Ca Nam…” An Duyệt Sinh ngừng một lát, cười gượng gạo, “Nói thật,
lúc ấy anh thực sự cảm thấy ngạc nhiên”.
“Ha ha”. Phong Bình thản nhiên cười một tiếng rồi nói:
“Thực ra em cũng rất ngạc nhiên”.
Ý cô muốn nói là mình nhất thời kích động nên đã nhận
lời cầu hôn của anh ta, biến một trò đùa có thể cho qua thành một chuyện lớn
như vậy, bây giờ xem ra vẫn có xu hướng tiếp tục. Nhưng An Duyệt Sinh lại nhầm
tưởng rằng ý của cô là giấc mộng hão huyền được bước chân vào nhà giàu nay
thành hiện thực nên gật đầu, tỏ ra rất hiểu cô.
“Anh thấy mừng thay cho em”.
“Cảm ơn, em cũng mừng thay cho anh”. Phong Bình nhìn
anh chân thành và nói: “Thật đấy, anh là người có tài, chỉ là không tìm được
không gian để phát triển. Em biết lúc ấy anh rất chán nản, rất đau khổ, bây giờ
thành công rồi, em thực sự mừng thay cho anh”.
An Duyệt Sinh không ngờ cô lại nói những lời ấy, hoàn
toàn không có chuẩn bị, bỗng chốc thấy rối bời, cảm thấy lòng chua chát nên vội
quay đầu về phía cửa sổ.
Thì ra cô biết điều đó. Anh cứ tưởng cô không hề quan
tâm đến anh. Hồi ấy anh đang ở trong thời kỳ đau khổ nhất của cuộc đời, đang
quá độ từ một chàng thanh niên ngây thơ thành một người đàn ông chín chắn, lý
tưởng và nhiệt tình bị hiện thực tàn khốc mài mòn, từng bước từng bước học cách
thỏa hiệp với xã hội. Lúc ấy, ngay cả bản thân mình anh cũng thấy vô cùng căm
ghét, dĩ nhiên cũng không có khả năng gánh vác một gia đình, không phải vì anh
không yêu cô mà vì họ không gặp nhau đúng lúc.
Anh không nói gì, Phong Bình cũng chỉ lặng lẽ ngồi
nhìn cốc trà, nó đã thực sự nguội hẳn, biến thành màu gỉ sắt đắng chát, chỉ
nhìn màu sắc ấy thôi cũng đủ khiến người ta thấy miệng đắng ngắt.
Trong tĩnh lặng, điện thoại của An Duyệt Sinh bỗng đổ
chuông.
Anh rút điện thoại ra nhìn rồi nói với Phong Bình:
“Anh nghe điện thoại”.
Phong Bình gật đầu.
Anh bước sang một bên nghe điện thoại, một lúc sau
quay lại nói là công ty có chút việc, cần phải quay về xử lý.
Phong Bình gật đầu.
Nhưng An Duyệt Sinh vẫn chưa đi, anh hỏi: “Anh muốn
gặp em một lần nữa, có được không?”
Phong Bình hơi ngạc nhiên, sau đó mỉm cười.
Anh nói tiếp: “Anh còn nhiều điều muốn nói với em”.
Phong Bình gật đầu và nói: “Được, em cũng có vài điều
muốn nói với anh”.
An Duyệt Sinh đưa cho cô tấm danh thiếp: “Trên đó có
số điện thoại của anh”.
“Ok”.
“Vậy anh đi trước đây”.
Phong Bình gật đầu.
Sau khi An Duyệt Sinh đi, cô ngồi ở đó một lúc, nghe
xong bản piano du dương rồi mới đứng dậy ra về.
Phố Trung Hoàn nằm ở trung tâm thành phố Thánh Anh,
cách khách sạn Thời Quang hai quãng phố đi bộ. Cô nhìn đồng hồ, hơn bốn giờ
chiều, vẫn còn một chút thời gian nên quyết định qua bên đó.
Vì mới gặp lại người yêu cũ nên trong lòng có chút
phiền muộn.
Những năm tháng đã qua, dù là vui vẻ hay đau khổ, chỉ
cần cho nó sống lại trong hồi ức thì trí nhớ sẽ tự động cắt bỏ đi những phần
không hay, sự cách biệt về thời gian cũng tạo cho nó những vầng ánh sáng dịu
nhẹ, giống như phong cảnh trong một bức tranh cổ xưa, nhìn thì rất đẹp nhưng có
chút gì đó mờ ảo, xa vời.
Cô vừa đi vừa suy nghĩ vẩn vơ, đến khách sạn T