
hời
Quang từ lúc nào không biết, không ngờ Phương Quân Hạo cũng quay về, đúng là
niềm vui bất ngờ.
Sau một hồi hàn huyên, anh ta hí hửng cho cô xem những
tác phẩm nhiếp ảnh của mình.
Phong Bình giở ra xem, không phát hiện bức nào đặc
biệt “chấn động” nên không hề khách khí đưa ra nghi vấn: “Quân Hạo, không phải
cậu ngộ nhận giữa hứng thú với nhiếp ảnh và sở trường của mình chứ?”
“Cái gì?” Phương Quân Hạo chau mày.
“Giống như viết văn ấy, có người tưởng rằng mình thích
viết văn thì nhất định viết được những tác phẩm hay. Có phải cậu cũng vậy
không, ngộ nhận giữa hứng thú sở thích với tài năng thiên bẩm, tưởng rằng mình
thích là có thể chụp được những tác phẩm xuất sắc?”
“Phong… Bình!” Phương Quân Hạo không thể kiềm chế
được, giật lại cuốn album tuyệt đẹp rồi hét lên: “Không có khả năng thưởng thức
nghệ thuật, không có con mắt nghệ thuật, lại còn nghi ngờ khả năng chuyên
nghiệp của tôi, cậu sỉ nhục người quá đáng rồi đấy…”
Anh ta không hề chú ý đến phong độ của mình mà bất
lịch sự đuổi khách: “Cậu đi ra, mau mau đi đi”.
Phong Bình vỗ tay và nói: “Được thôi, bây giờ tôi sẽ
đi nói với chú Phương là cậu không có tài năng nhiếp ảnh gì cả, vẫn hợp với
quản lý khách sạn hơn”.
Phương Quân Hạo vội vàng thay đổi thái độ, cười trừ và
nói: “Nữ hoàng của tôi ơi, bề tôi nhất thời lỡ lời, tội đáng muôn chết, xin
người hãy tha cho bề tôi”.
Phong Bình phì cười: “Xem cậu kìa, làm gì mà căng
thẳng thế, tôi đi tính sổ sách với chú Phương…”
Phương Quân Hạo toát mồ hôi hột: “Cung kính tiễn nữ
hoàng”.
Phong Bình đã quá quen với trò đùa này rồi, cô không
thèm để ý đến anh ta mà đi thẳng vào phòng làm việc của Phương Bá Thao, tìm ông
ta tính toán sổ sách. Tuy trên danh nghĩa khách sạn Thời Quang đã thuộc về nhà
họ Phương, chỉ có điều chủ tịch Phương cổ hủ, bảo thủ vẫn muốn tuân theo quy
định, báo cáo lên trên.
Cô bước vào phòng làm việc, lấy chiếc kẹp ngân phiếu
trong túi, đặt một tập cuống phiếu lên bàn làm việc.
Phương Bá Thao cầm tập cuống phiếu rồi lật ra xem, ông
cười và nói: “Số tiền này ít hơn hai số 0 so với dự đoán của tôi, khá lắm, biết
tiết kiệm rồi”.
Phong Bình phì cười: “Chú Phương, chú quên rồi sao,
cháu đã tìm được phiếu cơm dài hạn, hai số 0 ấy do Đường Ca Nam trả”.
Phương Bá Thao đập tay vào đầu, tỏ ý đầu óc hồ đồ, sau
đó cười và nói: “Thực sự chú vẫn chưa nghĩ đến điều đó, con gái nhà họ Phong
cũng biết tiêu tiền của đàn ông…”
Phong Bình cười rất tươi rồi nói: “Khi con gái tiêu
tiền của đàn ông, nhất định không được ngần ngại, vì cơ hội như thế này không
có nhiều, hơn nữa nhà họ Đường cũng rất giàu có”.
Phương Bá Thao cười, cất cuống phiếu vào ngăn kéo, sau
đó bỗng chợt nhớ ra chuyện gì đó, đứng dậy đi đến chỗ két bảo hiểm lấy một tờ
báo đưa cho cô, “Cái này giữ lại cho cháu, không biết cháu xem chưa?”
Phong Bình cầm lên xem, là số báo của mấy hôm trước,
Jennifer và hai chị em nhà họ Chu trong bức ảnh hoành tráng.
Cô mỉm cười và nói: “Cái này cháu vẫn chưa xem…” Nói xong
cô cúi xuống đọc.
Đại ý của bài báo là: Jennifer nhận lời phỏng vấn của
đài truyền hình, qua ống kính nói lời xin lỗi với hai chị em nhà họ Chu, nói
chuyện tối ngày 14 chỉ là chuyện hiểu lầm, người dẫn chương trình hỏi tỉ mỉ thì
bà ta bày tỏ không tiện tiết lộ.
Phong Bình đọc xong, gấp báo lại rồi mỉm cười.
Bỗng nhiên Phương Bá Thao nói: “Chuyện này Đường Ca Nam giải
quyết rất thỏa đáng. Từ trước đến nay cháu đều từ chối vệ sĩ, vẫn nên kín đáo
một chút thì tốt hơn. Vụ án của chủ thuyền Đào Nguyên sắp được hai tháng rồi,
cảnh sát vẫn không có chút manh mối nào…”
Phong Bình nổi hứng tò mò, nhìn chằm chằm vào ông ta
và nói: “Thật không biết là do ai làm?”
Phương Bá Thao nhìn cô một lúc lâu rồi thở dài và nói:
“Nghe lão Thất nói thì là do tổ chức phản động của Nhật làm”.
Phong Bình khẽ thở dài và nói: “Chúng cũng thật là
hung hăng”.
“Không liên quan gì đến chúng ta”.
“Dĩ nhiên”, Phong Bình gật đầu, sau đó nhìn đồng hồ và
nói: “Cháu phải về rồi”.
“Ăn cơm xong rồi đi. Chú thông báo với nhà ăn làm món
mà cháu thích ăn nhất”.
“Không cần đâu, chú Phương”. Phong Bình đứng dậy ngắt
lời ông ta, mỉm cười và nói: “Đường Ca Nam nói tối nay có bất ngờ”.
“Vậy à?” Phương Bá Thao gật đầu, nét mặt vừa ngạc
nhiên vừa vui mừng: “Vậy thì, xem ra hai người tiến triển khá thuận lợi đấy
chứ”.
Phong Bỉnh mỉm cười thẹn thùng, không biết nên phủ
nhận hay thừa nhận, chỉ biết lè lưỡi và nói: “Cháu đi đây”.
Thực ra, bất ngờ mà Đường Ca Nam nói chẳng qua là bù
ngày lễ Tình nhân.
Hai người gặp nhau, cùng ăn bữa tối thịnh soạn, lãng
mạn, sau đó anh đưa cô đi xem phim, quả là không có chút sáng tạo nào. Tuy
nhiên, sự khác biệt giữa dung tục và sáng tạo phần lớn là do kinh nghiệm của
con người quyết định. Giống như một cô gái xinh đẹp, từ trước đến nay đều được
nhận rất nhiều hoa, tuy nhiên nếu có một chàng trai nào đó tặng cô một hộp bắp
rang bơ thì không biết chừng cô ta sẽ nghĩ rằng chàng trai này rất đặc biệt. Dĩ
nhiên, nếu nghề nghiệp của cô ấy là làm bắp rang bơ thì lại là chuyện khác.
Vì P