
ốn hỏi cô ta một câu:
“Công việc của cô có phải bao gồm cả việc bón cơm cho cấp trên không?” nhưng
cuối cùng cũng không nói ra.
Nhưng hình như Đường Thi đã biết trong lòng cô nghĩ gì
nên chủ động giải thích: “Tôi bón cơm cho Ca Nam vì tay anh trái của anh ấy
không tiện lắm”.
Ca Nam? Ha ha, có nhân viên gọi giám đốc của mình như
vậy sao?
Nhưng không ngờ Đường Thi lại nói tiếp: “Quan trọng
hơn là tôi muốn bón cơm cho anh ấy”.
Câu nói ấy khiến Phong Bình thực sự phải nhìn cô ta
bằng ánh mắt khác, Đường Ca Nam cũng tròn xoe mắt nhìn cô ta.
“Vì tôi mà tay trái của anh ấy mới bị thương”.
“Thế à?” Giờ thì Phong Bình đã hiểu: “Xem ra quan hệ
của hai người không đơn thuần chút nào”.
“Đúng vậy”. Đường Thi mỉm cười rạng rỡ, “Tôi là chị
khóa trên của Ca Nam, chúng tôi từng có quãng thời gian vui vẻ bên nhau…”
Đường Ca Nam thấy cô ta càng nói càng chẳng ra đâu vào
đâu nên vội nói: “Đường Thi, cô về phòng làm việc đi”.
Đường Thi liếc nhìn hai người một lượt, sau đó mỉm
cười và nói: “Được, vậy tôi về trước, tạm biệt cô Phong”.
Phong Bình mỉm cười và nói: “Tạm biệt”.
Sau khi cánh cửa của phòng làm việc được đóng lại,
không khí trong phòng chìm trong tĩnh lặng.
Đường Ca Nam liếc nhìn Phong Bình, thấy cô đang ngắm
nghía những món ăn mà anh vừa mới ăn được vài miếng, khóe môi gợi cảm khẽ mỉm
cười, cứ như là không có chuyện gì vậy.
“Khụ khụ”. Đường Ca Nam ho khan hai tiếng, phá vỡ
không gian tĩnh lặng, “Hơn mười hai giờ rồi, anh tưởng em không mang cơm đến…”
“Vì thế… anh đã gọi đồ ăn thịnh soạn ở ngoài?” Phong
Bình ngẩng đầu nhìn anh.
“Làm gì mà thịnh soạn, chỉ là bữa cơm trưa bình thường
thôi mà”.
“Tay trái của anh làm sao?” Phong Bình chuyển chủ đề,
hướng ánh nhìn về phía tay anh.
“Nếu nói một cách nghiêm trọng thì bị tàn tật”. Đường
Ca Nam giơ tay trái lên và nói: “Em thấy chưa? Khớp ngón giữa không thể gập lại
được”.
“Nếu không chú ý thì không nhìn ra được, không ảnh
hưởng đến cuộc sống hàng ngày chứ?”
“Phải xem làm gì đã, đánh đàn thì không được”.
“Sao lại thành ra thế này?”
“Đánh nhau với người ta bị thương, lúc ấy không chú ý,
để lỡ thời gian chữa trị”.
“À… thì ra là anh hùng cứu mỹ nhân”.
“Cái gì mà anh hùng cứu mỹ nhân?” Đường Ca Nam đỏ mặt,
“Làm gì có chuyện ấy”.
“Thế thì là chuyện gì?”
“Thì là đánh nhau”.
Nghe giọng điệu ấy của anh, Phong Bình không kìm được
nhếch mép mỉm cười, nghĩ bụng: Lẽ nào anh vô duyên vô cớ đánh nhau với người
ta? Nhưng nhìn nét mặt của anh, rõ ràng là đang xấu hổ, vì thế cô đành “nuốt”
những lời ấy vào bụng, không muốn để anh thấy khó xử. Hơn nữa, mình hỏi cặn kẽ
như vậy rất dễ bị hiểu lầm là ghen.
Trước khi đính hôn, hai người đều có cảm tình với
nhau. Nhưng sau khi đính hôn, hai người đều cố gắng kìm nén, không bộc lộ cảm tình
của mình với đối phương. Đây có thể coi là cuộc “tranh tài” ngầm, không cần
thách thức bằng lời nói, trong lòng hai người đều tự hiểu. Trước đây tình trạng
này luôn trong trạng thái ẩn, bây giờ thì có xu hướng “rõ rành rành”. Lúc ấy,
tốt nhất là không để ý đến.
Nghĩ đến đấy, cô liền tỏ ra rất độ lượng, cúi người
xuống mở hộp cơm, gắp thức ăn rồi cười và nói: “Anh còn đói không, để em bón
cho anh ăn”.
Bữa sáng Đường Ca Nam chỉ uống một cốc sữa, bữa trưa
mới ăn được miếng đầu tiên đã nghẹn, làm sao mà không đói được cơ chứ? Chỉ có
điều lúc sáng cô ta vẫn còn giở trò, sao bỗng nhiên bây giờ lại thay đổi thái
độ? Lẽ nào là vì Đường Thi? Haizzz, mặc xác nó, là gì thì là, cô đã muốn bón
cho anh thì dù là thuốc độc anh cũng dám ăn.
Phong Bình gắp thức ăn đưa đến trước mặt anh, anh há
to miệng, vừa ăn vừa buôn dưa lê.
“Chị khóa trên của anh cũng họ Đường à?”
“Ừ”.
“Hai người không có quan hệ huyết thống đấy chứ?”
“Không”.
“Tình cảm của hai người rất tốt đẹp, đúng không?”
“Hồi còn đi học anh đã từng theo đuổi cô ấy…”
“Thật à?”
“Ừ, ực ực…” Đường Ca Nam uống hai ngụm nước rồi mới
nói: “Chỉ có điều cô ấy đã từ chối”.
“Không phải chứ?” Phong Bình tỏ vẻ ngạc nhiên, dừng
tay lại không gắp thức ăn nữa.
“Rau, anh muốn ăn rau”.
“Ồ…” Phong Bình gắp rau cho anh, “Em không nghe nhầm
đấy chứ. Anh là Đường Ca Nam cơ mà. Cô ta lại từ chối anh?”
Đường Ca Nam nghe vậy liền lườm cô một cái, nhai rau
thật kỹ, nuốt xuống cổ rồi mới nói: “Đúng vậy, lúc ấy anh đau lòng chết đi
được, uống say một trận, sau đó tìm một cô bạn gái nước ngoài”.
“Sau đó thì sao?”
“Anh quên rồi… Haizzz, sao em cứ gắp rau mãi thế, bóc
hai con tôm cho anh ăn đi mà”.
“Ok”. Phong Bình đặt đũa xuống, bóc một con tôm trắng
nõn nhét vào miệng anh, tiếp tục tra khảo: “Chuyện như thế này làm sao có thể
quên được?”
Đường Ca Nam ăn con tôm do cô bón, cảm giác thật là
ngon lành, sảng khoái, lại thấy cô hỏi han về chuyện tình cảm của mình, trong
lòng cảm thấy rất thỏa mãn, cười khì khì và nói: “Về sau, cô bạn gái kia chia
tay với anh, anh lại uống say một trận”.
Phong Bình phì cười: “Nghe có vẻ anh thật là đa tình,
hôm nay say một trận, ngày mai say một trận”.
“Chủ yếu là vì hồi ấy còn trẻ, thất tình mà không uống
say bí tỉ thì dường nh