
phản kháng.
Xử lý xong anh ta, Đường Ca Nam quay sang nhìn khuôn
mặt co giật vì cười của Phong Bình, lạnh lùng nói: “Em còn cười à? Ai hại anh
bị thương? Nếu tay anh không bị thương thì lẽ nào anh không cầm được dao dĩa?
Sao có thể bị đói được? Lại còn cười được nữa… em, anh giận thật rồi đấy”.
Phong Bình cười đến nỗi chảy cả nước mắt, cố gắng lắm
mới miễn cưỡng dừng lại được. Cô gối đầu vào đùi anh, mắt nhắm miệng thở phù
phù, nụ cười trên khuôn mặt vẫn chưa tan biến hết, hai má ửng hồng, bờ mi ươn
ướt, trông rất đáng yêu.
Thấy cô gối đầu vào đùi mình, Đường Ca Nam thấy có gì
đó là lạ, từ trước đến nay chưa có cô gái nào làm thế với anh, trước mặt anh họ
thường cố gắng biểu lộ mặt hoàn mỹ nhất của mình, gối đầu lên đùi đàn ông,
không ít thì nhiều cũng có phần hơi mất hình tượng.
Hành động ấy của cô như khiến mối quan hệ của hai
người thân thiết hơn rất nhiều.
Đường Ca Nam thấy rung động trong lòng, nghĩ bụng dù
sao hôm nay đã xấu hổ rồi, làm thêm những việc phá cách thì có sao đâu. Vừa
nghĩ đến đấy, bỗng nhiên Phong Bình mở mắt, nói với A Cửu: “A Cửu, chúng ta đến
đường Anh Hoa”.
Đường Ca Nam ngạc nhiên: “Đến đấy làm gì?”
Phong Bình nhắm mắt lại rồi nói: “Chẳng phải anh rất
đói sao? Đưa anh đi ăn chút gì đó”.
“Ở đó thì có gì ngon chứ?”
“Có một quán mỳ, không rộng lắm nhưng mỳ ở đấy rất
ngon”. Nói xong liền đưa tay trái lên massage mặt.
“Cười đến nỗi mỏi cả cơ mặt, đúng không? Để anh
massage cho em”. Đường Ca Nam nói xong không chờ cô trả lời mà đưa tay véo mặt
cô, quyết tâm trả thù.
Các giác quan trên mặt Phong Bình bị lòng bàn tay bạo
lực của anh ta làm cho biến dạng.
Anh ta vo véo một lúc lâu mà vẫn không có ý dừng lại.
Cuối cùng cô giở ngón nghề của mình ra, tấn công vào chỗ hiểm – ngón tay. Đường
Ca Nam kêu lên thảm thiết, lập tức rụt tay lại.
Phong Bình bò dậy, lấy gương trong túi xách ra soi,
son môi đã nhòe sang hai má, phấn trên mặt nhòe nhoẹt hết cả, cô quay sang lườm
cho anh một cái rồi lấy giấy ăn sửa sang lại dung nhan.
Đường Ca Nam ngồi cạnh cười khì khì tỏ vẻ rất khoái
trí: “Ở tai cũng có đấy”.
Chiếc gương của Phong Bình quá nhỏ, nghiêng đầu soi
hai lần mà vẫn không nhìn thấy, cáu gắt với anh: “Đâu?”
Đường Ca Nam nói: “Sau tai ấy, em lại đây, anh lau
giúp em”.
Phong Bình nhíu mày, uy hiếp anh: “Nếu anh mà giở trò
gì thì biết tay em”.
Đường Ca Nam nhăn nhó giơ bàn tay bị thương ra cho cô
nhìn, tỏ ý là dù có muốn thì cũng không làm gì được. Phong Bình đưa cho anh hai
tờ giấy ăn, nghiêng người ra để anh ta phục vụ mình. Cô vừa giơ tai ra thì cảm
giác thứ gì đó nóng ấm chạm vào má trái của mình, cô ngây người, đang định quay
lại để phản công, kết quả là giơ môi ra cho kẻ địch.
Ở phần trước chúng ta đã nói kỹ thuật hôn của Đường Ca
Nam rất tốt, chỉ có điều, lần này là hôn trộm, chủ yếu là mang ý chơi xấu, nhẹ
nhàng như chuồn chuồn đạp nước, sau đó thản nhiên như lợn chết không sợ nước
sôi, nhắm mắt lại và nói: “Sao, định làm anh gì nào?”
Phong Bình không làm gì được anh, vừa tức vừa buồn
cười, nghiến răng nói: “Khi nào về thì em sẽ cho anh biết tay”.
Cô vừa nói câu ấy, A Cửu không nhịn được phì cười.
Hai người ngồi sau quay sang nhìn nhau, Phong Bình xấu
hổ đỏ cả mặt còn Đường Ca Nam thì cười.
A Cửu là lái xe kiêm vệ sĩ, bình thường quan hệ với
sếp rất tốt, cười sếp một chút thì không sao nhưng cười vợ sắp cưới của sếp thì
không được tốt cho lắm. A Cửu vội ho khan hai tiếng để lảng tránh và nói: “Cô
Phong, đây là đường Anh Hoa rồi, quán mỳ mà cô nói ở đâu ạ?”
“Phía trên tòa nhà kia một chút”.
“Vâng”.
Qua tòa nhà ấy, hai bên đường bỗng nhiên xuất hiện hơn
chục nhà hàng, khách sạn. A Cửu lái xe chậm lại, quả nhiên nhìn thấy tấm biển
có in chữ đỏ của quán mỳ.
Lúc này là hơn mười giờ đêm, tiết xuân se lạnh, khách
hàng không đông lắm.
Phong Bình cùng Đường Ca Nam đẩy cửa bước vào, đến
trước quầy gọi món. Bà chủ tóc xoăn đang ngồi trên quầy tính toán sổ sách,
ngẩng đầu lên nhìn thấy cô, bỗng chốc hai mắt sáng lên, vội đứng dậy rồi thốt
lên: “Trời ơi, cô Phong, thật không ngờ cô lại đến ăn mỳ của chúng tôi”.
Phong Bình cười và nói: “Mỳ ở đây rất ngon mà”.
Bà chủ sục sôi lòng nhiệt tình, chỉ muốn dốc hết ra
cho cô thấy mà không cần biết cô có hiểu không, giọng địa phương đặc sệt: “Trời
ơi, cô Phong, cô không biết là khi nhìn thấy ảnh của cô trên báo tôi ngạc nhiên
thế nào đâu. Mấy con bé ở cửa hàng tôi ngưỡng mộ cô chết đi được. Tôi nói với
chúng là trước đây cô thường xuyên đến quán của chúng tôi ăn mỳ, vậy mà chúng
không tin, thật là, còn nữa, mấy hôm trước anh An cũng đến ăn mỳ, thật là trùng
hợp. Trời ơi, anh này là… a, anh là Đường Ca Nam… anh Đường, mau, mau lại đây,
xin mời ngồi, hôm nay tôi mời!”
Bà ta nói lung tung lộn xộn, Đường Ca Nam nghe mà
chẳng hiểu gì cả, cũng không biết rằng anh An mà bà ta nói chính là An Duyệt
Sinh. Phong Bình thì rất hiểu cách ăn nói không logic của bà ta, chỉ mỉm cười
nghe bà ta nói là mời nên cũng không khách sáo cất ví tiền đi. Gọi hai bát mỳ,
hai lon nước ngọt, sau đó tìm một vị