Polaroid
Nữ Hoàng Tin Đồn

Nữ Hoàng Tin Đồn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325201

Bình chọn: 10.00/10/520 lượt.

chứ, thật là”.

Nói xong cô xoay người một cái, quay lưng về phía anh

rồi bắt đầu ngủ.

Nói thật, Đường Ca Nam mới là người có ý đồ đen tối,

xoay đi xoay lại không thể ngủ được, tay đau rát như lửa đốt, trong lòng cũng

như thiêu như đốt. Nhìn chằm chằm vào làn da trắng như tuyết lấp ló sau lưng cô

rồi suy nghĩ miên man, ngây người một lúc lâu, nhìn tay phải của mình, rồi lại

nhìn tay trái của mình, chần chừ một lúc lâu, cuối cùng giơ bàn tay trái tội

lỗi ra… vuốt nhè nhẹ một lúc, đúng lúc quan trọng thì bỗng nhiên Phong Bình

quay người lại. Anh giật nảy mình, giống như bị sét đánh vậy, ngẫm nghĩ một

lúc, cuối cùng ôm theo tâm trạng buồn chán chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, cảm giác nửa tỉnh nửa mơ thật là sảng

khoái, mở mắt ra thì thấy cánh tay của mình đang đè lên người người khác, chân

mình đang đè lên đùi người khác, điều đáng mừng là người bị đè không hay biết

gì, dường như vẫn đang chìm đắm trong giấc mộng. Anh không dám khinh xuất, vội

vàng rụt tay rụt chân lại, ngồi dậy chuẩn bị rồi đi làm.

Bận rộn đến tận mười hai giờ trưa, thức ăn đã được

mang đến nhưng người bón cơm thì chưa đến. Khi anh đang nhỏ nước miếng với đống

thức ăn ngon lành thì Đường Thi đến. Giống như trưa hôm qua, cô ta đòi bón cơm

cho anh. Nhưng điều đó khiến anh thấy khó xử.

“Sao? Sợ cô Phong nhìn thấy sẽ giận sao?” Đường Thi

nhìn anh, như cười mà không phải là cười.

“Không, dĩ nhiên là không phải”. Đường Ca Nam cười

gượng hai tiếng, “Từ trước đến nay cô ấy chưa bao giờ giận vì những chuyện

này…”

“Vậy thì cậu ngại gì chứ?” Đường Thi mỉm cười đỡ lời.

“Tôi vẫn chưa đói”.

“Ha ha, nét mặt của cậu khi đói tôi còn không biết

sao? Bây giờ là giờ nghỉ trưa, tôi là chị khóa trên của cậu, vì vậy không cần

phải ngại. Nào, uống chút canh trước đi”.

“Thực sự tôi không đói”.

Đường Thi chằm chằm nhìn anh vài giây, bỗng nhiên nói:

“Ca Nam, trước đây cậu không thế này”.

“Trước đây trẻ tuổi không biết gì, ha ha”.

“Trẻ tuổi không biết gì?” Đường Thi đặt thìa xuống,

ngẩng đầu nhìn anh, im lặng một lúc rồi mới hỏi: “Vậy thì những lời mà cậu nói

với tôi lúc ấy cũng là do trẻ tuổi không biết gì sao?”

Đường Ca Nam lúng túng, cười gượng hai tiếng rồi nói:

“Cái đó, ha ha, hồi ấy dĩ nhiên là thật rồi…”

Đường Thi dồn dập hỏi: “Thế còn bây giờ?”

Đường Ca Nam có chút không thể chịu được ánh mắt của

cô ta, không thể không cúi đầu xuống, cười ngốc nghếch. Đường Thi đợi một lúc,

không thấy anh trả lời, lại hỏi: “Sao không nói gì? Có phải vì hồi ấy tôi làm

tổn thương lòng tự trọng của cậu không?”

Nghe thấy câu nói ấy, Đường Ca Nam không khỏi nhếch

mép mỉm cười.

Đường Thi bật cười: “Trong ấn tượng của tôi, Đường Ca

Nam không phải là người có tinh thần trách nhiệm mãnh liệt, lẽ nào vì cậu đã

đính hôn rồi?”

“Đường Thi”. Đường Ca Nam ngắt lời cô ta, đầu vẫn cúi,

không nhìn cô ta: “Tuy chúng ta đã quen nhau rất lâu nhưng tôi thấy hình như cô

không hiểu tôi. Có lẽ trong mắt cô tôi là một cậu công tử kém cỏi, không có tài

cán gì, là cậu học sinh hư không biết nghe lời, là công tử phong lưu vô trách

nhiệm…”

“Tôi chưa bao giờ nghĩ như vậy”. Đường Thi tìm cơ hội

nói xen vào: “Tôi chỉ thấy cậu hơi trẻ con, đôi khi cậu khiến người ta khó mà

nắm bắt được”.

“Thật sao?” Đường Ca Nam cười nhạt, im lặng một lúc,

cuối cùng ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt cô ta: “Nhưng tôi muốn cô biết rằng

tôi không phải là người muốn vứt đi thì vứt, muốn nhặt lên thì nhặt”.

Đường Thi ngạc nhiên, nụ cười đóng băng trên khuôn

mặt, nhưng cô ta là người rất giỏi ứng biến, lập tức cúi đầu, khẽ cười một

tiếng và nói: “Tôi hiểu ý cậu rồi. Ha ha, tôi hỏi như vậy chẳng qua là vì tính

sĩ diện của một người phụ nữ, xin cậu đừng hiểu lầm”.

Cô ta thật là đẳng cấp, chỉ cần vài câu nói tự chế

nhạo mình nhẹ nhàng như vậy mà cô ta đã thanh minh cho mình, rõ ràng là dường

như Đường Ca Nam đơn phương so đo, có ý đồ gì vậy. Đường Ca Nam không phải là

người khéo léo, không nghĩ được như vậy. Anh chỉ thấy cô ta đã nói rõ ràng, cảm

giác như trút được gánh nặng.

Đường Thi nói tiếp: “Tôi biết tôi đến Bắc Thần, chắc

chắn các cậu đều giật nảy mình”.

“Đâu có chuyện đó”. Đường Ca Nam lễ phép phủ nhận.

“Bề ngoài thì không có nhưng trong lòng thì đoán già

đoán non, rốt cuộc người phụ nữ này muốn giở trò gì? Ha ha. Nhĩ Dương đã để lại

lời nhắn tỏ vẻ rất ngạc nhiên trên blog của tôi, đọc không thấy sao?” Đường Thi

nhếch mép cười.

“Cô có blog? Tôi thực sự không biết”. Đường Ca Nam tự

thanh minh cho mình, mỉm cười và nói: “Chỉ có điều, nhìn thấy sơ yếu lý lịch mà

phòng nhân sự đưa tới, quả thực là tôi cũng thấy ngạc nhiên, không ngờ cô lại

đến Bắc Thần”.

“Vinh dự chứ?” Đường Thi cười và hỏi.

“Có thể mời được cô, là vinh dự của Bắc Thần”. Đường

Ca Nam khách khí nói.

“Tôi quay lại một thời gian rồi mà vẫn chưa tụ tập

được với các cậu. Mai là cuối tuần, gọi cả Nhĩ Dương, chúng ta cùng ăn bữa

cơm”.

“Ok, vậy để tôi nói với Nhĩ Dương một tiếng”.

“Không cần đâu, tối nay tôi sẽ đích thân gọi điện cho

cậu ta, nếu không cậu ta lại thắc mắc về thành ý của tô