Nữ Hoàng Tin Đồn

Nữ Hoàng Tin Đồn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325220

Bình chọn: 9.5.00/10/522 lượt.

on rất khó nuôi’.”

“Bây giờ người cần được bón là ai?” Phong Bình bưng

thức ăn lên trước mặt anh, mỉm cười và nói.

Đường Ca Nam há to miệng ăn thức ăn mà cô bón, cười

khì khì phản công lại: “Em không nghe câu ‘quân tử động mồm, tiểu nhân động

tay’ sao, anh là người động mồm không động tay”.

Phong Bình cũng không tức giận, cười và nói: “Coi như

chúng ta hòa. Anh ăn nhanh lên”.

Trưa qua Đường Ca Nam ăn rất ít, tối lại tiếp khách

uống rượu, không ăn gì mấy. Bánh mỳ và sữa từ sáng đã tiêu hóa hết từ lâu rồi,

vì vậy bữa trưa ăn rất nhiều khiến Phong Bình không kịp nghỉ tay, chưa sinh con

mà đã phải nếm trải mùi vị đau khổ của việc bón cơm rồi.

Ăn xong, hai người vừa nằm trên sofa vừa buôn chuyện.

“Mấy giờ em dậy?”

“Mười giờ”.

“Bao giờ anh mới giống em được nhỉ, ngủ một giấc no

say?”

“Ngày mai không phải đi làm, anh ngủ cả ngày là được

mà”.

“Ngày mai anh phải về nhà thăm bà…”

“Đứa con đáng thương”.

“Em cũng phải đi”.

“Hả?”

“Em là con dâu tương lai của nhà họ Đường, haizzz, sau

này tha hồ mà chịu đựng”.

Phong Bình đang định nói lại thì bỗng nhiên điện thoại

đổ chuông.

Bình thường, ngoài Đường Ca Nam ra thì gần như không

có ai gọi điện cho cô, chắc chắn là An Duyệt Sinh. Cô rút điện thoại ra xem,

quả nhiên là anh ta. Anh ta gọi điện để xác định thời gian và địa điểm cuộc hẹn

tối nay. Phong Bình nghe theo sự sắp xếp của anh ta, chỉ nói ba từ ok, rất ngắn

gọn rõ ràng.

Đường Ca Nam tò mò hỏi: “Ai đấy?”

“Một người bạn”. Không phải cô cố tình giấu mà thấy

rằng không cần thiết phải nói rõ ràng: “Bọn em hẹn nhau tối nay ăn cơm”.

Câu nói ấy đã nhắc nhở Đường Ca Nam.

“Tối nay anh cũng có hẹn”.

Anh ta thường xuyên có hẹn, Phong Bình đã quá quen với

chuyện ấy, chỉ hấm hứ một tiếng rồi quay lại chủ đề vừa nói chuyện: “Lúc nãy

anh nói thế là có ý gì vậy, cái gì mà tha hồ chịu đựng?”

Đường Ca Nam khẽ cười: “Vì bà nội anh là một người vô

cùng khó tính, bà…”

Chưa nói hết câu, bỗng nhiên điện thoại trên bàn đổ

chuông, Đường Ca Nam nói chuyện hơn mười phút mà vẫn không có ý cúp máy. Phong

Bình ngồi nghe thấy rất nhàm chán nên đứng dậy thu dọn đồ ăn, xách hộp cơm về

nhà.

Đến tối hai người cùng đến chỗ hẹn của mình.

Ngón tay của Đường Ca Nam bị thương nên Đường Thi làm

lái xe. Cô ta vừa lái xe vừa nói: “Tối qua tôi gọi điện cho Nhĩ Dương, cậu ta

nói phải làm giám khảo gì gì đó cho đài truyền hình…”

Cô ta chưa nói xong, Đường Ca Nam cũng chợt nhớ ra.

“Đúng rồi, cuối tuần đài truyền hình có cuộc thi người

mẫu, làm thế nào? Cậu ta có nói bao giờ kết thúc không?”

Đường Thi liếc nhìn anh, nét mặt như cười mà không

phải là cười: “Nhìn cậu căng thẳng chưa kìa, cho dù chỉ có hai người chúng ta

thì tôi có thể ăn thịt cậu sao?”

Đường Ca Nam đỏ mặt thẹn thùng: “Tôi không có ý đấy”.

Dĩ nhiên Đường Thi biết là anh không có ý đấy. Thói

phóng túng trụy lạc của anh ta đã nổi tiếng từ thời còn đi học, chỉ có trước

mặt cô anh mới ngoan ngoãn, không bao giờ phóng túng quá mức. Cô đã từng rất tự

hào về điều đó, bây giờ sức ảnh hưởng ngày càng suy yếu, khiến cô cảm thấy có

chút muộn phiền.

Tuy chuyên tâm lái xe nhưng khóe môi chúm chím như

cười mà không phải là cười, rất có sức cuốn hút. Cô biết mình cười thế nào mới

là đẹp nhất, bí hiểm nhất, cô cũng biết những đường nét trên khuôn mặt mình rất

đẹp. Cô luôn biết thể hiện mặt đẹp nhất, tốt nhất của mình. Bản lĩnh này dường

như ngay từ khi sinh ra đã có, đến nay cô vẫn chưa thất bại với bất kỳ người

đàn ông nào.

Phong Bình thì hoàn toàn ngược lại. Cô đã thất bại đau

đớn trong tình cảm. Sự tồn tại của An Duyệt Sinh lại một lần nữa nhắc nhở cô về

thất bại ấy. Cô ngồi đối diện với anh, trong nhà hàng không gian lãng mạn,

trong tiếng đàn violon du dương trầm bổng, giống như trong phim vậy, nhưng hồi

ức thì chắc chắn không hề ngọt ngào.

Cô nghĩ vậy, không kìm được nhếch mép mỉm cười.

An Duyệt Sinh hỏi: “Em cười gì vậy?”

“Không có gì…” Phong Bình mỉm cười, hướng ánh mắt về

phía ly rượu vang trên bàn, im lặng một lúc, quyết định đi thẳng vào vấn đề,

đánh nhanh thắng nhanh: “Có một chuyện, em nghĩ anh có quyền được biết. Tuy bây

giờ nói chuyện đó đã không còn ý nghĩa gì nữa, nhưng anh muốn gặp em, chắc cũng

là vì chuyện này…” Cô nói rất chậm, dường như đang chọn lọc từ ngữ, tỏ vẻ như

không biết nên bắt đầu từ đâu.

An Duyệt Sinh tỏ ra rất nhẫn nại: “Chuyện gì?”

Phong Bình im lặng một lúc rồi cúi mặt mỉm cười.

Hành động ấy khiến An Duyệt Sinh càng tò mò, không

biết vì sao mà cô định nói nhưng lại không nói, dường như bỗng nhiên thấy

ngượng ngùng. Nhưng không thể không thừa nhận, dáng vẻ ấy của cô rất hấp dẫn.

Phong Bình điều chỉnh lại cảm xúc, ngẩng đầu lên nhìn

anh, mỉm cười và nói: “Anh nghe nói ba thế lực mạnh nhất phương Tây chưa?”

An Duyệt Sinh không ngờ tư duy của cô lại linh hoạt

như vậy, bỗng nhiên lại liên tưởng sang cả chủ đề này, nhưng vẫn gật đầu và

nói: “Trong các buổi tụ tập có nghe người ta nói, rất thần kỳ”.

Phong Bình phấn chấn tinh thần: “Vậy thì chắc chắn anh

cũng nghe nói đến Thúy Minh Hồ?”

An Duyệt Sinh


Polly po-cket