Nữ Hoàng Tin Đồn

Nữ Hoàng Tin Đồn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325260

Bình chọn: 8.5.00/10/526 lượt.

nghe mà cười phá lên. Rất nhiều năm

trước, trong giới thượng lưu có lưu truyền một truyền thuyết có liên quan đến

Thúy Minh Hồ. Nghe nói ba phần năm của cải của châu Âu đều nằm trên hòn đảo

thần bí ấy. Truyền thuyết này lưu truyền đã lâu, truyền miệng từ người này sang

người khác, đã sai lệch đi nhiều. Bây giờ những người trong giới có nhắc đến

thì cũng chỉ như kể chuyện vui, anh cũng không nghe được nhiều về truyền thuyết

ấy. Bỗng nhiên lúc này cô hỏi chuyện đó mà không suy nghĩ gì, nên anh tưởng

rằng cô vừa mới nghe được câu chuyện đó nên tìm anh để chứng thực.

Thế là anh mỉm cười và nói: “Dĩ nhiên là có nghe nói,

chỉ có điều anh chỉ xem nó như câu chuyện nghe cho qua mà thôi”.

Phong Bình thấy anh ta nói vậy, lại cúi mặt xuống,

nhấc ly rượu vang trên bàn, nhấp một chút rồi nói: “Nói như vậy thì anh không

tin sự tồn tại của Thúy Minh Hồ?”

“Cũng không hẳn là hoàn toàn không tin, chỉ là, nói

thế nào nhỉ? Ha ha, cảm giác quá xa vời, không có thực, tin hay không thì có

liên quan gì đến cuộc sống của chúng ta đâu?” An Duyệt Sinh vừa nói vừa đưa

những ngón tay dài gõ lách cách lách cách xuống bàn.

Phong Bình nhìn động tác ấy của anh mà thấy trong lòng

nhói đau. Đây là động tác theo quán tính của anh, nó cho biết anh đã bắt đầu

thấy nhàm chán.

Quả nhiên, anh ta hỏi: “Vì sao bỗng nhiên em lại hỏi

chuyện này?”

“Hỏi cho biết thôi mà”. Phong Bình cười gượng.

“Lúc nãy em định nói cho anh biết chuyện gì?”

“Ha ha…”

Phong Bình vẫn giữ nụ cười trên môi nhưng trong lòng

lại rất mâu thuẫn.

An Duyệt Sinh nhìn cô, chợt thấy nét mặt của cô lúc

này vô cùng quen thuộc. Khoảng thời gian hai người ở bên nhau, cô thường nhìn

anh như vậy, ánh mắt lấp lánh, định nói rồi thôi, làm ra vẻ thần bí khiến anh

không thể hiểu nổi. Nhưng dáng vẻ của cô lúc ấy là muốn lấy lòng anh, muốn anh

vui, dường như quay lại trước đây, tất cả nỗi buồn, vui, hờn, giận của cô đều

do anh quyết định.

Trong nháy mắt, lòng anh trào dâng một nỗi niềm khó

tả, khi bộ não vẫn chưa phản ứng kịp thời, cánh tay của anh đã đưa ra nắm lấy

tay cô. Phong Bình giật mình, ngước mắt nhìn anh, hai người nhìn nhau, không ai

nói gì.

“Phong Bình?” Bên cạnh vang lên tiếng người gọi tên

của cô.

Phong Bình quay đầu lại nhìn người đó, lập tức vung

tay An Duyệt Sinh ra rồi đứng dậy. An Duyệt Sinh cũng rất ngạc nhiên, đứng dậy,

cười và nói: “Xin chào chủ tịch Đường”.

Đường Trạm gật đầu với anh ta, quay sang mỉm cười với

Phong Bình và nói: “Nhìn phía sau có chút giống cô nên lại xem thế nào”.

“Thật trùng hợp…” Phong Bình cũng cười.

“Tôi ở đây có làm phiền hai người không?”

Phong Bình không hiểu ý của ông ta.

“Không đâu ạ, nếu chủ tịch Đường không ngại thì xin

mời ngài ngồi cùng chúng tôi”. An Duyệt Sinh nói khách sáo vậy, không ngờ Đường

Trạm đáp lại: “Vậy thì tôi không khách khí nữa”.

Nói xong, ông ta kéo ghế ngồi xuống, phục vụ nhanh tay

nhanh mắt, lập tức mang menu đến cho ông ta.

Thế là Đường Trạm mở menu gọi món, Phong Bình và An

Duyệt Sinh nhìn ông ta, sau đó quay sang nhìn nhau.

Đặc biệt là An Duyệt Sinh, anh cảm thấy rất mất hứng.

Khó khăn lắm mới có được cơ hội này. Mấy hôm trước bất

ngờ gặp nhau ở quán cà phê, vội vàng, gấp gáp, cũng không biết bắt đầu từ đâu.

Bây giờ, cuối cùng thì anh đã chuẩn bị kỹ càng, thời gian cũng rất thoải mái,

kết quả là vừa nói được vài câu, hoàn toàn chưa triển khai được chủ đề chính

thì Đường Trạm xuất hiện. Lẽ nào kiếp trước anh có thù oán gì với nhà họ Đường

sao?

Phong Bình cũng thấy hơi khó xử.

Một người là bố của chồng sắp cưới, một người là bạn

trai cũ đã chia tay ba năm trước. Không hiểu sao tình huống kỳ cục này lại xảy

đến với cô. Đúng là không thể hiểu nổi. Cô không dự định nói quá khứ của mình

với ai, cũng không mong có người cảm thấy tò mò vì điều đó.

Nhận lời gặp An Duyệt Sinh, chẳng qua là muốn một đoạn

kết vui vẻ. Dù gì thì anh ta cũng có quyền được biết người mà mình đã từng yêu

là ai.

Vốn dĩ tưởng rằng nói cho anh ta biết sự thật sẽ làm

tổn thương lòng tự trọng của anh ta. Bây giờ, không biết chừng anh ta sẽ xem cô

là uống nhầm thuốc, đầu óc có vấn đề. Dù là trường hợp nào thì cô cũng sẽ không

vui. Ai cũng hy vọng người đàn ông mà mình đã từng yêu đầu đội trời chân đạp

đất để chứng minh là ngày xưa mình đã từng rất biết nhìn người. Vì vậy biết An

Duyệt Sinh thành công trong sự nghiệp, thực sự cô rất vui.

Sau tối hôm nay, vốn dĩ họ có thể không cần gặp lại

nhau nữa, nào ngờ bỗng nhiên Đường Trạm chạy tới chen chân. Thật đúng là, bất

kỳ ai cũng có thể cảm nhận được rằng câu nói của An Duyệt Sinh chỉ là lịch sự,

vậy mà ông ta ngồi xuống thật. Ông ta là con cáo già cơ mà, không đến nỗi không

biết phân biệt như thế chứ?

Vậy thì ông ta cố tình? Nhưng ông ta không hỏi về An

Duyệt Sinh, vì thế cô cũng không giới thiệu.

Có thể được dùng bữa với Đường Trạm là điều trong mơ

của rất nhiều doanh nhân, thậm chí rất nhiều phụ nữ. Nhưng, xin lỗi, lúc này An

Duyệt Sinh và Phong Bình không hề cảm thấy vinh dự.

Đường Trạm gọi món xong, đưa menu cho phục vụ, khẽ

li


80s toys - Atari. I still have