
Cô ấn nút nghe và nói: “Em cũng đang chuẩn bị gọi cho
anh”.
Giọng nói của An Duyệt Sinh có vẻ ngạc nhiên: “Thế à?
Có chuyện gì?”
Anh ta có thói quen muốn nghe chuyện của người khác
trước, sau đó nói chuyện của mình, kết quả là những chuyện mình muốn nói thì
không kịp nói ra. Có lẽ điều đó bắt nguồn từ ý thức tự bảo vệ bản thân.
Phong Bình hơi chần chừ, muốn chọn lọc từ ngữ cho phù
hợp nhưng cuối cùng vẫn quyết định nói thẳng nói thật: “À, là thế này, hình như
gần đây có người đang điều tra chúng ta. Em không muốn có người nhắc đến chuyện
đã qua. Sau này chúng ta đừng gặp nhau nữa”.
An Duyệt Sinh không hề cảm thấy bất ngờ khi nghe thấy
những lời nói đó. Thông thường mà nói những người leo cao đều không muốn nhớ
lại quá khứ ảm đạm trước đây. Anh hiểu điều đó, hơn nữa sự xuất hiện đột ngột
của Đường Trạm tối nay chắc chắn cũng khiến cô cảnh giác hơn. Mặt khác, tuy anh
rất tò mò nhưng cũng rất sợ cô nghĩ rằng anh cứ bám lấy cô không chịu buông
tha. Nghe cô nói vậy vội dõng dạc đáp: “Ok”.
“Vậy anh có gì muốn nói với em thì nói luôn qua điện
thoại đi”.
“Thực ra cũng không có gì cần nói. Chẳng qua là gặp
lại một người bạn cũ, muốn biết xem dạo này em sống thế nào, không có ý gì
khác, mong em đừng hiểu lầm”.
“Em không hiểu lầm, chỉ là không muốn gây ra những
chuyện không cần thiết. Sau này không biết chừng sẽ có người đến tìm anh, phỏng
vấn gì gì đó. Đối với anh, đó là sự quấy nhiễu không đáng có. Em không muốn vì
em mà cuộc sống yên bình của anh bị đảo lộn…”
“Em yên tâm”.
An Duyệt Sinh khó chịu ngắt lời cô. Những giả tưởng
của cô về tương lại khiến anh thấy nực cười, đừng nói là chưa bước vào cửa nhà
giàu, dù đã bước chân vào cửa nhà giàu thì sao chứ? Cô không phải là minh tinh
nổi tiếng, không phải là người quan trọng trong xã hội, không phải là người
giàu có trong giới doanh nhân, vậy mà bắt đầu lo lắng đến những scandal trong
tương lai, lại còn lo cho bạn trai cũ của mình. Đúng là lo bò trắng răng, có
phần quá đề cao bản thân mình? Suýt nữa thì anh không kiềm chế được cười phá
lên: “Xin em yên tâm, anh không có ý nghĩ sẽ nổi tiếng trong một đêm, quyết sẽ
không copy em đâu”.
Nói xong liền ngắt điện thoại.
Phong Bình nhìn chiếc điện thoại, cười gượng rồi tự
nói với mình: “E rằng anh không thể quyết định được chuyện này”.
Bỗng nhiên sau lưng cô vang lên câu nói: “Chuyện gì
vậy?”
Đường Ca Nam đã cởi áo khoác, mặc chiếc áo nhung cừu
kẻ sọc đen trắng, đứng dựa người vào cửa, nghiêng đầu nhìn cô: “Điện thoại của
ai đấy? Chuyện gì mà không thể quyết định được?”
“Cái này, tạm thời anh không cần biết”. Phong Bình gấp
điện thoại lại, lườm anh một cái rồi nói: “Trước tiên chúng ta nói chuyện của
anh trước, rốt cuộc anh và Đường Thi đang làm trò gì?”
“Bọn anh đi ăn cơm, ăn cơm xong cô ấy lái xe đưa anh
về, thế thôi”.
“Hai người cùng đi ăn tối? Hẹn hò sao?”
“Dĩ nhiên không phải. Vốn dĩ gọi cả Nhĩ Dương, kết quả
là cậu ta không đến”. Đường Ca Nam nói có vẻ rất ấm ức nhưng trong lòng thì
thấy ngọt ngào, “Hơn nữa cô ấy là chị khóa trên của anh, cùng nhau ăn bữa cơm
thì có sao đâu”.
Phong Bình im lặng một lúc rồi nói: “Lần sau ăn cơm
với người con gái khác phải được sự đồng ý của em, biết chưa?”
Câu nói này quả là bất ngờ, Đường Ca Nam tròn xoe mắt
ngạc nhiên, chớp hai cái rồi nói: “Không phải chứ? Em…”
Phong Bình sợ anh ta hiểu lầm nên vội nói: “Đây là sự
tôn trọng tối thiểu nhất. Anh là chồng sắp cưới của em nhưng lại thường xuyên
ăn cơm với người con gái khác. Mọi người sẽ nghĩ thế nào?”
Đường Ca Nam chằm chằm nhìn cô vài giây, sau đó cười
hỏi lại: “Còn em? Hôm nay em ăn cơm với ai?”
“Sau này em và anh ta sẽ không gặp lại nhau nữa?”
“Xảy ra chuyện gì à?” Đường Ca Nam ngạc nhiên.
“Không”.
“Có ai vô duyên vô cớ không gặp mặt bạn mình nữa
không?”
“Một người bạn từ lâu lắm rồi. Em đang chuẩn bị loại
anh ta ra khỏi trí nhớ”.
“Ồ”. Đường Ca Nam tỉnh ngộ: “Là bạn theo kiểu ấy ấy,
đúng không?”
Phong Bình hầm hừ hai tiếng, vứt điện thoại lên
giường, quay người đi vào phòng vệ sinh. Đường Ca Nam bám theo sau, dựa người
vào cửa, hỏi với: “Anh ta là người như thế nào?”
“Là một người tốt”.
“Hứ…” Đường Ca Nam suýt thì nghẹn, “Tốt thế nào?”
Phong Bình nhìn anh, sau đó quay vào gương tẩy trang,
thẳng thắn nói: “Đã từng là một thanh niên trong sáng. Em thấy rất tốt. Sau này
trở nên chín chắn hơn, bạn bè, đồng nghiệp thấy rất tốt. Bây giờ sự nghiệp
thành công, thăng quan tiến chức, mỗi lời nói việc làm đều có trọng lượng,
ngoài đối thủ, e rằng ai cũng thấy anh ấy là người tốt”.
Nghe cô nói vậy, Đường Ca Nam có vẻ không hiểu lắm,
ngây người một lúc mới hỏi: “Vì sao hai người chia tay?”
Phong Bình ngẩng đầu lên, lau sạch nước trên mặt, trợn
mắt nhìn anh: “Đừng quá đáng quá, rốt cuộc bây giờ ai đang thẩm vấn ai?”
Đường Ca Nam cười trừ: “Anh và Đường Thi thực sự không
có gì”.
“Không có gì? Hơ”. Phong Bình lại gần giơ tay trái của
anh lên và nói: “Xin hỏi ngón tay này của anh bị làm sao? Cô ta quay lại làm
giám đốc kế hoạch của Bắc Thần, anh tưởng rằng thực sự