
ề thật
dài, làm cho Hoắc Duẫn Đình đau đầu. Hắn ngoáy ngoáy lỗ tai, bình tĩnh vừa nói:
“Đột nhiên sao lại đối với tôi hiếu kỳ như vậy?”
“Làm sao? Tùy tiện tâm sự
mà thôi.” Chưa có được đến đáp án, Vạn Quý Phi chưa từ bỏ ý định. Càng ngày
càng cảm thấy người này thần bí, hắn rốt cuộc là cái người nào? Lòng hiếu kỳ bị
khơi mào, cô muốn biết.
Nhận thấy được sự thất
vọng của cô, Hoắc Duẫn Đình đành phải thản nhiên mở miệng: “Tôi sinh ra ở nước
Pháp, quốc tịch là người Hoa.”
“Ba mẹ anh là Hoa Kiều?”
“Mẹ tôi quốc tịch cũng là
người Hoa, ba tôi là người Trung Quốc.”
“Nga. Vậy anh làm sao có
thể quay lại?”
“Tôi mới trước đây bởi vì
không có người chiếu cố, trở về nước ở cùng với ông bà nội. Tôi ở bên đó học
cho đến khi trung học mới trở về nước Pháp, về sau khi tốt nghiệp cảm thấy vẫn
là Trung quốc tốt hơn nên trở lại, vừa lòng chứ?”
“Nguyên lai như vậy.” Vạn
Quý Phi gật gật đầu, không tưởng tượng được thân phận của hắn lại phức
tạp như vậy.
“Kia…”
“Ngừng!” Thấy Vạn Quý Phi
còn muốn tiếp tục, Hoắc Duẫn Đình quyết đoán chặn đứng lời của cô.
“Có vấn đề gì về sau có
cơ hội lại nói với cô, hiện tại đã khuya, nhanh một chút đi lên! Tôi cam đoan,
chuyện gì cũng không sẽ phát sinh!” Hắn vỗ vỗ chỗ trống bên người.
Vạn Quý Phi trừng mắt mắt
ấp úng nói: “Tôi… Tôi đều nói là không mệt mà.”
Hắn khuôn mặt nghiêm
khắc: “Vạn Quý Phi, đừng náo loạn!” Hắn cũng không nghĩ một hồi lại bị cô đánh
thức, vừa rồi hắn kỳ thật đã muốn híp mắt lim dim.
“Anh ngủ đi! Tôi không
mệt!” Cô xoay mặt, tay lại ở trên máy tính sờ loạn, cố nén không đem cái ngáp
kia đánh ra.
Hoắc Duẫn Đình nhịn xuống
lửa giận, cực kỳ bực mình nằm lại trên giường. Để cho cô cùng ngủ chung giường
là tư tâm, hắn cũng không thuê thêm một phòng cũng là tư tâm, nhưng là con nhóc
này tình nguyện ngồi đó suốt đêm cũng không chịu ngủ.
Hắn thực mệt, không có
khí lực cùng cô giằng co, buổi sáng ngày mai còn phải đi giao dịch.
Phía sau một mảnh yên
lặng, Vạn Quý Phi vụng trộm liếc mắt, hắn hẳn là đã muốn đi vào giấc ngủ. Cô
thở phào nhẹ nhõm, đem cằm tựa ở trên bàn, tay càng không ngừng chọc máy tính.
Thực mệt, kỳ thật cô cũng
rất mệt mỏi, mới hạ sốt, hẳn là phải nghỉ ngơi cho tốt. Nhưng là muốn cô cùng
một người nam nhân nằm một cái giường kê một cái gối, nói cái gì cũng không
được. Đêm nay đã phát sinh chuyện kia cũng đã đủ kích thích, cô mới không muốn lại
có thêm chuyện gì.
Chống đỡ đã lâu, mí mắt
càng không ngừng cụp xuống, cô ngẩng đầu lắc lắc, mục đích làm cho chính mình
thanh tỉnh một chút. Điều hòa mở rất lớn, hơi lạnh. Cô chạy tới cửa cầm điều
khiển vặn nhỏ lại, khi trở về đánh cái hắt xì, kéo kéo áo khoác ngồi xuống.
Lướt trên mạng một lát,
đầu lại không chịu khống chế mà cúi gục. 2 phút sau, cô rốt cục không địch lại
mệt mỏi, nằm úp sấp ở trên bàn thiêm thiếp.
Trong phòng im lặng một
lát, người nằm ở giường khởi động thân nhìn nhìn đuôi giường, mặt có vẻ giận.
Hắn bò xuống giường đi đến bên người cô, lắc lắc cánh tay của cô. ”Đến trên
giường mà ngủ.”
Vạn Quý Phi lại động, xoa
xoa cái mũi, ánh mắt vẫn chưa mở ra.
“Này.” Hắn lại vỗ khuôn
mặt của cô, bàn tay hơi nóng. Mẹ nó, lại phát sốt? Hắn chỉ biết, vừa rồi còn
đánh hắt xì. Tức giận đem cô ôm lấy, động tác không khỏi có chút thô lỗ.
Thân mình đột nhiên bị
vút lên không, Vạn Quý Phi mới thoáng từ từ mở mắt ra, nhìn đến hắn biết miệng
mơ hồ oán giận: “Cái bàn thực cứng.”
“Còn cứng!” Hắn tức giận
giáo huấn cô, lại nhẹ nhàng mà đem cô ném trên giường. Đi rót chén nước, lấy
dược ra, lại vỗ vỗ mặt của cô. ”Ngồi dậy uống thuốc.”
Cô từ từ nhắm hai mắt lắc
đầu, gối đầu thực mềm thực thoải mái, cô buồn ngủ.
Hoắc Duẫn Đình lại thúc
giục: “Uống thuốc trước đã!”
Cô không chút động tĩnh,
ý thức đã phiêu lưu du ngoạn nơi đâu rồi.
Hoắc Duẫn Đình đem miệng
tiến đến bên tai cô, nửa uy hiếp nói: “Nếu không tỉnh lại tôi sẽ hôn cô đó
nha!”
Cô vẫn như cũ không chút
động tĩnh.
Hắn không có biện pháp,
đem dược cùng nước trong đặt ở trên tủ đầu giường, tắt đi đèn ngủ đầu giường.
Sờ cái trán của cô, chính là có hơi nóng một chút, hẳn là không có vấn đề gì
lớn, có thể là hắn rất ngạc nhiên. Ngón tay dọc theo hai má đi xuống, dừng ở
trên đôi môi đang hít thở đều đặn kia.
Thế nhưng ngay cả uy hiếp
muốn hôn cô cũng không tỉnh lại, đáy mắt hắn buồn bã, tính trừng phạt cúi người
cắn cắn hai phiến đỏ bừng kia, cô ưm một tiếng, vẫn chưa tỉnh lại.
Hoắc Duẫn Đình ngâm nga,
hôn cô như thế có cái ý nghĩa gì? Liền trực tiếp đem cô đẩy ngã có phải hơn
không! Nhưng là cô bảo thủ như vậy, hắn nên làm sao bây giờ?
Thật sự là cái vấn đề khó
giải quyết.
“Vạn tiểu Phi, đứng lại!”
Vừa tan học, Vạn Quý Phi
nghĩ mình đã rất nhanh chân trốn thoát rồi, đáng tiếc vẫn là bị phát hiện. Quá
thần kỳ đi, cô rõ ràng ngồi ở phía sau, Mẫn đại nhân là như thế nào biết được
cô đã trở về và đi học chứ?
Thiệu Mẫn đẩy đám người
ngăn trở đường đi ra, vài bước liền nhảy vọt tới trước mắt, mắt lé trừng cô:
“Trở về cũng không lên tiếng?”
“Hì hì, đã đi học đấy
thôi.” Cô ngượng ng