
thế được không?” Đạm Dung cũng đứng lên, thật sự rất bất đắc dĩ thở dài.
Vạn Tuế ôm vai cô, ngữ
khí vừa chuyển, giống như con dâu mới: “Nó vừa rồi thực dùng sức lay em!”
“Lay liền lay, lắc lắc
cũng sẽ không rụng mất sợi lông nào, anh khẩn trương cái gì? Bộ dạng anh rất
giống như chị mang thai.” Vạn Quý Phi căm giận biện hộ, phát hiện anh trai
trừng mắt nhìn chính mình, mà Đạm Dung chỉ cười mà không nói, cô kinh ngạc hô
to.
“Không… Sẽ không là thật
… Mang… Mang thai?”
“Chính là mang thai!” Vạn
Tuế trắng mắt nhìn em gái liếc mắt một cái, quay đầu sờ sờ mặt Đạm Dung, nhẹ
nhàng nói: “Đi ăn canh.”
Nhìn anh trai thật cẩn
thận che chở Đạm Dung đi ra, Vạn Quý Phi rốt cục cũng biết chuyện này là thực.
Thật! Thật ! Cô nhịn không được lớn tiếng ồn ào: “Bà nội! Mẹ! Đạm Dung mang
thai !”
Tin tức Đạm Dung mang
thai khiến cho một nhà họ Vạn rất vui sướng, bởi vậy những chuyện khác hết thảy
đều trở thành mây bay.
Vạn Quý Phi cũng thật sâu
bị chuyện này cuốn hút vui vẻ không thôi, cứ như thế ngày hôm sau nhìn thấy
Hoắc Duẫn Đình liền khẩn cấp muốn cùng hắn chia sẻ, trên đường từ thành phố M
đến thành phố G, vẫn lải nhải nói đến chuyện này. Từ chuyện bọn họ quen biết
đến mến nhau, đến chuyện anh trai chậm chạp ngốc ngốc, một chuyện cũng không
chừa.
Sau một hồi, rốt cục phát
hiện sự trầm mặc của hắn, Vạn Quý Phi mới dừng lại. ”Tôi có phải rất lớn tiếng
ồn ào huyên náo hay không, anh không có hứng thú nghe?”
Hoắc Duẫn Đình kéo kéo
khóe miệng, đánh xe hướng dưới đường cao tốc, vô sỉ trả lời: “Là đối với chuyện
cảm tình của bác sĩ Vạn không có gì hứng thú.” Đối với từ người nhà cực kỳ mờ
nhạt này, hắn cảm thụ không nổi sự vui sướng của cô.
Nguyên hào hứng nhiệt
tình, bởi vì hắn đáp lời mà nháy mắt tắt ngúm. Hắn đối với chuyện mà cô quan
tâm nhất không có hứng thú, Vạn Quý Phi rất thất vọng. Đột nhiên nhớ lại lúc
ban đầu khi nhận thức người này, hắn hư hư thực thực là muốn theo đuổi Đạm Dung
tới tay. Hay là hắn đối với tiểu Dung còn chưa dứt tình? Ý tưởng này làm cho cô
đột nhiên phi thường buồn bực, động môi nói chuyện, cuối cùng không mở miệng.
Kỳ thật Hoắc Duẫn Đình
cũng không nghĩ cái gì nhiều, hắn dừng xe ở nhà hàng món Pháp, đằng sau cốp xe
còn có một bó hoa hồng. Là thời điểm muốn cùng cô nói rõ ràng, đem quan hệ hai
người xác định.
“Đêm nay muốn ăn cái gì?”
Biết cô thích ăn thức ăn tươi, hắn bắt đầu xây dựng đề tài.
Vạn Quý Phi đang giận
dỗi, mặt cô vừa chuyển nhìn về phía ngoài cửa sổ, hứng thú rã rời nói: “Không
được, tôi phải trở về ký túc xá có việc.”
Hoắc Duẫn Đình hơi sững
sờ, quay đầu lại chỉ nhìn thấy cái gáy của cô.
“Có chuyện gì? Cơm nước
xong lại làm.”
“Là một chuyện rất quan
trọng phải làm ngay, không thể chờ!” Cô quay đầu nhìn nhìn hắn, ngữ khí kiên
định.
Ngày nghỉ cuối cùng,
thành phố G giao thông trước sau như một bị ắt tắc, ô tô đi một chút lại ngừng.
Thừa dịp dừng xe, Hoắc Duẫn Đình dịch sát vào cô, tính tình thật tốt lợi dụ:
“Đêm nay đi ăn món ăn Pháp nga.”
“Đều đã nói là có việc,
không thể đi!” Cô buồn bực đáp lời.
Rốt cục cũng nhận thấy
được vẻ dị thường của cô, Hoắc Duẫn Đình hơi nhíu mày, vẫn muốn nói nữa, ai ngờ
phía sau truyền đến loa thanh, nguyên lai phía trước đã thông xe.
Bởi vì cô kiên trì, cuối
cùng thế nào cũng không đi thành. Xe đậu ở gần trường học, cô nhanh chóng thu
thập mọi thứ bước xuống xe.
“Này!” Hắn ấn cửa sổ kêu
cô.
Vạn Quý Phi xoay người.
Hoắc Duẫn Đình nhìn cô
một hồi, vươn đầu ra hỏi: “Cô rốt cuộc là tức giận cái gì?”
“Thế nào… Nào có tức
giận!” Bị nhìn thấu tâm sự, Vạn Quý Phi vội vàng phủ nhận.
“Chỉ bởi vì tôi không
thích nghe chuyện tình cảm của anh cô?”
“Mới không có!” Vạn Quý
Phi cắn cắn môi, ngay cả chính cô cũng đều cảm thấy không hiểu nổi chuyện gì
xảy ra.
“Tôi đi vào đây!” Xoay
người bước đi, cô có chút muốn khóc. Vì sao lại đột nhiên mất hứng? Cô cảm thấy
biết đại khái, cũng không chịu đi thừa nhận, cô là ghen tị.
Đêm đó, cô thu được một
file ảnh, là tên kia gửi đến. Trên hình chính là hình ảnh con ốc sên cùng với
con ngỗng nhìn rất đẹp, Vạn Quý Phi hối hận muốn chết, đối với hắn lại càng oán
hận. Lòng quyết tâm đem bức ảnh cắt bỏ, hồi âm lại cái biểu tình tức giận sẽ
không lại để ý đến hắn.
Mấy ngày kế có mấy cái
thí nghiệm, Vạn Quý Phi rất bận bịu, mỗi ngày chạy tới phòng thí nghiệm, có
thời gian rảnh liền chạy lên thư viện tra cứu tư liệu, thời gian buổi tối cũng
dùng để đi học.
Hoắc Duẫn Đình nhiều lần
gọi điện tới đều chỉ có thể cùng cô vội vàng nói một hai câu, càng miễn bàn
chuyện gặp mặt. Bất quá có thể xác định một chút, cô không còn giận dỗi.
Thời gian trôi qua nhanh
chóng, thí nghiệm vài ngày trôi qua rốt cục cũng thuận lợi hoàn thành, hôm thứ
bảy cô quyết định muốn nằm ở trong phòng ngốc một ngày, mấy ngày vừa rồi thức
trễ thân thể cũng mệt mỏi. Ngủ thẳng đến hơn mười giờ sáng, đến khi tiếng
chuông quấy nhiễu vang lên không ngừng.
Vạn Quý Phi bắt lấy rồi
nhanh chóng ngắt chuông, thế nhưng sau đó điện thoại lại vang lên lần nữa rốt
cục cũng tức giận.
“Tôi kh