
ông cần mua bảo
hiểm cũng không cần tham gia khóa học tiếng Anh, các anh đừng gọi tới nữa!” Nếu
không phải đáp ứng tên Hoắc Duẫn Đình kia không thể tùy tiện tắt máy, chứ không
cô đã sớm đem pin rút ra .
“Di?” Đối phương chần chờ
một chút “Cô là Vạn tiểu thư sao? Tôi không có gọi nhầm số đi.”
Ách? Giọng nói tiếng
Trung không rõ ràng này… Vạn Quý Phi run lên một cái, nhanh chóng ngồi dậy.
“Cô… Là ai a?”
“Nga, cô là Vạn tiểu thư,
hoàn hảo không gọi sai, dì là mẹ Duẫn Đình nha.”
Trời! Cô đoán đúng a! ”D…
Dì?”
“Ha ha, cháu có thể gọi
ta là Sophia, xưng hô dì rất già đi.”
Nghe được tiếng cười sang
sảng của cô, Vạn Quý Phi được yêu thương mà có chút sợ hãi. Đây là chuyện thế
nào a? Bà vì sao đột nhiên gọi điện?
“Dì… Sophia tìm cháu có
chuyện gì vậy ạ?”
“Tiểu Phi a, nga, có thể
gọi cháu là tiểu Phi sao? Dì cảm thấy xưng hô như vậy thân thiết hơn. Cũng
không có chuyện gì, chính là hôm nay dì không cần đến chỗ bà nội cháu trị liệu,
lại không có việc gì làm, cho nên đã nghĩ tìm cháu.”
“Ách? Cháu không có về
thành phố M.”
“Không không, dì đến
thành phố G rồi, đang ở ngay ngoài cửa trường học cháu nè, ở cái cửa mà lần
trước Duẫn Đình đón cháu đó.”
囧!
Hai mẹ con nhà cô đều là từ một cái khuôn mà ra, đến trước cũng không báo
trước.
“Cháu…” Vạn Quý Phi muốn
nói chính mình không rảnh, nhưng là mới mở miệng, lại nghe đến thanh âm u oán
của Hoắc Tinh Linh.
“Ai, chồng dì trở về Pháp
rồi, Duẫn Đình hôm nay lại đi công tác, có khả năng khuya mới về nhà. Ở Trung
Quốc, dì lại không có bằng hữu, đường đi cũng không quen, rất muốn có người bồi
bồi. Tiểu Phi, cháu là người duy nhất mà dì quen biết, cháu có thể bồi dì
không?”
Ý muốn cự tuyệt của Vạn
Quý Phi thế nhưng vẫn còn không nói ra.
20 phút sau, Vạn Quý Phi
xuất hiện ở cửa trường học, Hoắc Tinh Linh vội vàng xuống xe.
Hôm nay bà ăn mặc thật sự
tùy ý, vận một cái váy dài màu trắng phối với áo sơ mi chữ T, mái tóc cuộn sóng
dài phủ trên vai, bộ dáng nhìn giống như chỉ mới hơn ba mươi, cực kỳ trẻ tuổi.
Trên mặt bà vẫn là cái kính mát, khi nhìn thấy Vạn Quý Phi, tươi cười trên khuôn
mặt thật sáng lạn.
Bà đi qua kéo bàn tay Vạn
Quý Phi, thục lạc nói: “Thật tốt, có cháu đi theo giúp, dì sẽ không tịch mịch
.”
Vạn Quý Phi không biết
phản ứng sao liền cười cười, thật sự không quen nha.
“Hôm nay chúng ta đi dạo
phố đi, được không? Dì nghe nói thành phố G có rất nhiều trung tâm thương mại,
từ lâu đã muốn kiến thức một chút. Nhưng là ba ba Duẫn Đình thực buồn, mỗi lần
trở về dì muốn đi hắn đều nói không muốn, người nhiều lắm.” Ngữ khí nghe tràn
ngập oán niệm.
“A, ngày nghỉ là rất
nhiều người.” Vạn Quý Phi nhẹ nhàng đáp lại.
“Nhiều người mới náo
nhiệt a, chúng ta đi dạo thế này mới vui, phải không?” Bà vừa nói vừa lôi kéo
tay Vạn Quý Phi, thẳng đến lên xe đều không có buông ra.
Không còn biện pháp, Vạn
Quý Phi “không trâu bò đành phải bắt chó đi cày” mang cô đến mua sắm quảng
trường nổi tiếng nhất ở thành phố G. Trước khi bước xuống xe, ba lô đột nhiên
bị kéo lại.
“Chậm đã!”
Vạn Quý Phi hỏi: “Làm sao
vậy ạ?”
“Phải cầm tiền!” Cô nói
xong đem cái túi bên cạnh chỗ ngồi mở ra, bên trong dĩ nhiên là một sấp tiền
mặt màu đỏ.
Vạn Quý Phi lớn như vậy
vẫn là lần đầu tiên thấy nhiều tiền mặt như vậy, không rõ dụng ý của bà, thế
nhưng có dự cảm bất hảo, vì thế thay đổi sắc mặt nói: “Dì… dì đây là có ý tứ
gì?”
“Nga không không, cháu
trăm ngàn đừng nghĩ nhiều. Đây là số tiền lần trước đưa cho bà nội cháu bị trả
về, dì vẫn không cơ hội sử dụng, liền đơn giản mang đến đi dạo phố. Tiểu Phi,
dì không có ý tứ gì khác, cháu thật sự không cần hiểu lầm!”
Nhìn bà cam đoan lần nữa,
cơ hồ là muốn thề, Vạn Quý Phi ngược lại có chút ngượng ngùng. Cô có phải quá
nhạy cảm hay không?
“Cháu… Thực xin lỗi, cháu
rất kích động .”
“Không không, là dì lúc
trước làm sai, cháu có loại phản ứng này cũng là bình thường. Đi thôi, chúng ta
đem tiền mang theo, hôm nay đi rong huyết*!” Bà nắm tay cô!
*rong huyết: hiện tượng
xuất huyết
“Ách? Là huyết hợp lại (shopping)… Đi.” Vạn Quý Phi nhỏ
giọng sửa lại cho đúng.
“Ha ha! Đúng, là huyết
hợp lại! Xem dì này, luôn nói sai, ha ha!”
Vạn Quý Phi cảm thấy da
đầu run rẩy.
“Chúng ta xuất phát!”
Hoắc Tinh Linh lại lớn tiếng tuyên bố.
Ô! Mang theo hai mươi vạn
tiền mặt đi shopping, Vạn Quý Phi cảm thấy áp lực thật lớn!
“Tiểu Phi, cái váy này
như thế nào?”
“Ai nha, giầy không sai,
phấn phấn nộn nộn thật là đẹp mắt, mỗi kiểu mua một đôi, được không?”
“Ân, cái túi xách này với
cái váy vừa rồi hợp lắm, dây dài, khóa nhỏ, cái nào cũng đẹp, đều lấy đi, thay
phiên nhau dùng.”
…
Có người đi dạo phố như
vậy sao? Chỉ cần mắt vừa ý, liền vung tay lên nói muốn. Những thứ kia một cái
ít nhất cũng phải mấy ngàn khối, Sophia này mắt cũng không chớp liền vung tay
quăng mấy vạn, thật dễ bị phá sản.
“Có người cùng đi dạo phố
thật là tốt, cái loại quần áo này dì muốn đã thật lâu, nhưng người nhà sợ hãi
nói trẻ quá. Hiện tại cháu giúp dì thử thật tốt, chỉ cần cháu mặc vào đẹp mắt,
dì liền mua.”