
i quái quỷ gì thế này?
Anh ta lái xe chậm lại:
- Đi đâu bây giờ?
- Tôi không muốn về nhà! - Tôi vừa dứt lời, anh ta
liền bẻ vô lăng, chiếc xe lượn một vòng rồi lái theo hướng khác.
Tôi biết anh ta đưa tôi đến khách sạn, không sao, anh
ta chẳng làm gì được tôi đâu. Tôi thực sự cần phải đến khách sạn nghỉ ngơi một
lát trước khi về nhà, nếu không Lâm Tiểu Vĩ sẽ càng chán ghét tôi hơn. Đáng
ghét, sao mình phải nghĩ đến chuyện mua vui cho anh ta chứ?
đèn trong đại sảnh khách sạn rất chói mắt. Tôi dựa vào
người Lưu Mạnh Cương, mấy lần suýt bị trượt ngã.
Vào phòng, tôi thả người xuống giường. Đầu đau dữ dội,
toàn thân rã rời không sao đứng lên được.
Đột nhiên, tôi cảm thấy trên người mình bị một vật gì
đó rất nặng đè lên, khiến cho tôi thở không ra hơi.
Trời ơi, là Lưu Minh Cương, sao anh ta có thể như vậy?
Chẳng để tôi kịp nghĩ ngợi, anh ta giống hệt như một
con mãnh hổ nhìn thấy con mồi của mình, hung hãn đè chặt tôi xuống giường, bộ
râu rậm rạp của anh ta chọc vào da tôi đau rát, còn cả mùi hôi miệng khiến tôi
phát buồn nôn.
Tiếp theo đó, tôi nghe thấy tiếng giày và tiếng chìa
khóa rơi xuống nền nhà. Tiếng rơi vang lên chói tai trong không gian yên tĩnh.
Anh ta kéo áo tôi lên, kéo lên đến cổ thì để mặc đấy, bàn tay cuống quýt cởi
khuy quần của tôi. Anh ta chỉ quan tâm đến những nơi quan trọng, giống như bác
sĩ phẫu thuật, tất cả mọi tâm sức đều dồn vào vị trí vết thương được ánh đèn
chiếu tới.
Trong cái khó ló cái khôn. Tôi cố gắng dựng người lên,
đẩy mặt anh ta ra, nói bằng giọng nịnh nọt:
- Có phải chúng ta nên tắm qua không? Mới ăn cơm, trên
người toàn là mùi thức ăn!
Anh ta không nói gì, đẩy người tôi xuống giường, cái
áo đáng ghét nằm yên trên cổ, che kín cả mặt tôi.
Đột nhiên tôi chẳng muốn vùng vẫy nữa, nhắm chặt mắt
lại dưới lớp áo, nằm yên cho anh ta mặc sức vần vò.
Chẳng mấy chốc anh ta đã làm xong việc, mệt mỏi lê xác
vào nhà vệ sinh. Tôi kéo cái áo vẫn còn ở trên cổ xuống, trên đó toàn là mồ hôi
xen lẫn mùi thuốc lá của anh ta. Nó khiến cho tôi cảm thấy buồn nôn. Tôi không
thể tha thứ cho bản thân vì đã làm tình với một gã đàn ông tục tĩu và bẩn thỉu
đến ghê người như vậy.
- Tắm rửa đi! - Anh ta từ trong nhà vệ sinh đi ra,
dùng khăn tắm lau sạch người, nói với tôi như thể chẳng có chuyện gì vậy.
- Cút đi! - Tôi dựa vào thành giường, bình thản nói. -
Cút ngay!
Anh ta lấy khăn tắm quấn quanh người, chậm rãi ngồi
xuống trước mặt tôi, châm một điếu thuốc rồi nhìn tôi bằng anh mắt bất cần.
- Cút! - Tôi gào lên giận dữ, hất tung cái gạt tàn
xuống mặt đất.
Anh ta cúi xuống nhặt cái gạt tàn lên rồi tiếp tục hút
thuốc, không nói một lời.
Sau đó, anh ta dập điếu thuốc, ung dung mặc quần áo
vào, ánh mắt không hề rời khỏi tôi. Tôi cũng không biết đó là ánh mắt như thế
nào, cảm giác có sự thất vọng, bực bội và cả bất cần.
Mặc quần áo xong, anh ta lại châm điếu thuốc ngậm vào miệng,
móc ví tiền, lấy ra 3.000 tệ, đặt lên cái bàn gần đó, vỗ vỗ đầu tôi rồi bỏ đi.
Tôi nhìn anh ta đi ra ngoài cửa, ngoảnh đầu lại cười
với tôi. Anh ta cười rất ngọt ngào. Thật giả dối!
Tiếp theo đó, cánh cửa đóng lại.
Tôi ngồi dựa vào giường, không dám nhìn vào mình trong
gương nữa.
Đây có thể coi là tình một đêm đấy nhỉ? Mẹ kiếp, thế
mà lại là với một thằng sói già! Tôi căm hận bản thân, sao lại để cho mọi
chuyện thành ra như thế này? Tôi vốn rất thận trọng với chuyện tình một đêm.
Tôi không phản đối việc mặn nồng với người mình ngưỡng mộ một đêm nhưng quyết
không phải là loại người này, càng không muốn nó kết thúc như thế này.
Tôi nhìn đống giấy bạc trên bàn, cảm thấy tay bỏng
rát. Tôi là cái gì? Gái điếm ư?
Từ khách sạn đi ra, tôi liên tục an ủi mình: Không sao
đâu, ngoài Lưu Minh Cương ra thì chẳng có người thứ hai nào biết chuyện xảy tối
nay, chỉ cần mình kín miệng là được. Chỉ một lần này thôi, sau này sẽ không bao
giờ làm như vậy nữa, tuyệt đối không.
Tôi chỉ có thể nghĩ được vậy, tôi không thể cứ trách
cứ mình mãi, áy náy dễ khiến cho đàn bà già đi.
Vào khu đô thị, tôi ngẩng đầu lên theo thói quen,
trước mắt vẫn là một màu đen u ám.
Về đến nhà, tôi có chút bất an. Lâm Tiểu Vĩ có đánh
tôi cũng được, có khinh bỉ tôi cũng được, anh ta có đưa đàn bà về cũng được...
tất cả đều là những vấn đề không mang tính nguyên tắc. Còn tôi hôm nay, đích
thực là đã phản bội anh. Lúc trước toàn nghĩ rằng mình phải chịu thiệt thòi,
hôm nay lại thấy Lâm Tiểu Vĩ thật đáng thương, nỗi oán trách anh ta ở trong
lòng tôi đã vợi đi ít nhiều, tôi thậm chí còn muốn gọi điện cho anh ta, quan
tâm hỏi xem bao giờ anh ta về nhà. Chẳng trách có người từng nói, đàn ông mà
đột nhiên tốt với bạn, bạn nhất định phải chú ý, bởi vì rất có thể anh ta ở bên
ngoài đã làm việc gì đó có lỗi với bạn.
Lâm Tiểu Vĩ ở đầu dây bên kia có vẻ kinh ngạc vì đột
nhiên được tôi quan tâm, có vẻ anh ta không quen lắm với giọng điệu dịu dàng
của tôi, thế nên nói năng lộn xộn:
- Em ở nhà à? Tí nữa anh về, anh đang ở cơ quan, một
lát nữa anh về, em về rồi à?
- Ừ, em về rồi, em ở nhà đợi anh!
Cúp điện th